Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 41: Rốt Cuộc Đang Chống Lưng Cho Ai!





Đổi lại là Vân Quán Ninh trước đây, hắn cho nàng chút lợi lộc, sợ là nàng sẽ trông chờ mà dựa dẫm vào.
Thật muốn đóng gói bản thân lại đưa lên giường hắn ngay.
Nhưng bây giờ, ánh mắt nữ nhân trong lòng lại hơi lúng túng.

Dường như đang thấy khó xử bởi hành động thân mật này, bàn tay nhỏ của nàng đặt ngang giữa hai người, muốn đẩy Mặc Diệp ra.
“Mặc Diệp, ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”
Nàng nghiến răng: “Đúng là ta đang cầu xin ngươi giúp đỡ, nhưng ta cũng đã giúp ngươi không ít!”
“Đối với ngươi mà nói, đây chỉ là một chuyện cỏn con, chẳng qua là tiện tay làm giúp mà thôi!”
Nhớ lại khoảng thời gian gần đây, nàng to gan hỗn xược trước mặt hắn, Mặc Diệp cảm thấy dáng vẻ nữ nhân trước mắt này lại càng thú vị hơn.
Nàng quả thật như hai người khác nhau so với trước đây.
Rốt cuộc nữ nhân này làm sao vậy?
Nàng thật sự là Vân Quán Ninh sao?
Vốn nghĩ mượn chuyện này thăm dò nàng một chút, nhưng lại cảm thấy nàng càng khiến hắn khó hiểu hơn…
Mặc Diệp từ từ buông nàng ra: “Ngày mai bổn cung tiến cung cùng ngươi.

Nếu đã không có chuyện gì, vậy thì bổn vương đi đây, buổi tối không cần đợi bổn vương trở về dùng bữa.”
“Ai đợi ngươi…”
Vân Quán Ninh khẽ hừ một tiếng.
Hắn đi đến gần cửa, nghe thấy lời này lại xoay người nhìn.

Thấy ánh mắt sắc bén của hắn, lại sợ hắn nuốt lời, ngày mai không tiến cung cùng nàng nữa.
Vân Quán Ninh vội vàng sửa lại: “Được rồi Vương gia! Ngài đi thong thả, đi đường cẩn thận.”
Mặc Diệp: “… Còn không mau đi thu xếp một chút, người không biết còn tưởng Vương phi của bổn vương là một tên ăn mày đó! Còn ra thể thống gì?”
Ăn mày?
Cẩu nam nhân này, nói chuyện mỉa mai thật!
Vân Quán Ninh duy trì nụ cười nhã nhặn.
Vân ăn mày: “Vâng, thiếp thân xin nghe theo Vương gia căn dặn.”
Nàng khom người, bày ra dáng vẻ hiền lương thục đức.
Mặc Diệp lúc này mới hài lòng đi ra ngoài.
Hôm sau.
Mặc Diệp đi triều sớm còn có lòng quay về đón Vân Quán Ninh cùng tiến cung.

Cung nhân của Vị Ương Cung nhìn thấy nàng lại đến, trong lòng thầm than khổ.
Vị Minh Vương phi này, đúng là một chủ nhân kiên nhẫn!
Biết rõ công chúa không muốn gặp nàng, hôm qua còn nổi giận đùng đùng đến ngất đi…
Hôm nay, sao lại đến nữa rồi?
Chỉ cần nàng đến, cả Vị Ương Cung đều không được yên bình, cung nhân có liên quan cũng sắp bị liên lụy.
Mặc Phi Phi vừa nhìn thấy Vân Quán Ninh thì lửa giận ngập trời, một khi nổi giận thì cả Vị Ương Cung cũng phải run rẩy sợ hãi, càng huống hồ là các cung nhân vô tội này?
Hôm qua, ngay cả Mạt Lị tỷ tỷ cũng bị trách phạt đấy!
Cung nhân mang theo khuôn mặt đau khổ: “Vương phi, sao người lại đến đây?”
Giọng nói của hắn ta mang theo chút nghẹn ngào.
Vân Quán Ninh: “… Bổn Vương phi đáng sợ vậy sao? Sao ngươi vừa nhìn thấy ta thì muốn khóc vậy?”
Cung nhân thầm than khổ, trên mặt mang theo nụ cười miễn cưỡng: “Vương phi, công chúa nhà nô tài vẫn chưa dậy! Hôm qua sau khi người đi, công chúa giận đến mức lại nổi nóng một trận, tức đến mức chỉ có thể nói là tâm can đau đớn.”
“Ngay cả nướu răng cũng bị nhiệt! Thái y đến xem thử cũng nói quả thật là bị nhiệt miệng rồi.”
“Bảo công chúa tránh xa vật gây nóng trong, cho nên…”
“Vật gây nóng trong” này, ngoại trừ vị Minh Vương phi trước mặt thì còn có ai?
Vì vậy, cung nhân cũng không dám cho nàng vào.
Tuy Mặc Diệp tiến cung cùng Vân Quán Ninh.
Nhưng bây giờ đang đứng dưới chân tường phía sau nàng.

Cung nhân đứng trong cửa cũng không ra ngoài, vì vậy ở góc độ này, quả thật không nhìn thấy sự tồn tại của Mặc Diệp.
Nghe được lời này của cung nhân, hắn khẽ nhướng mày.
Thật không ngờ, lực sát thương của nữ nhân này lại lớn như vậy.
Ngày thường tính khí nóng nảy nhất là Phi Phi.
Trước nay chỉ có nàng ta chọc tức người khác.
Lần này lại bị Vân Quán Ninh làm cho tức đến như vậy?

Cũng khó trách, Vân Quán Ninh cầu xin hắn cùng đến Vị Ương Cung…
Mặc Diệp bước ra từ góc tường, mặt không cảm xúc đứng bên cạnh Vân Quán Ninh.
Cung nhân vừa nhìn thấy, lập tức quỳ xuống thỉnh an: “Nô tài thỉnh an Vương gia.”
Mặc Diệp không nói gì, đi thẳng vào trong.
Đi được mấy bước, thấy Vân Quán Ninh vẫn còn đang ở ngoài cửa, không nhịn được cau mày: “Còn ngây ra đó làm gì?”
Lúc này Vân Quán Ninh mới hoàn hồn trở lại.
Nàng đáp một tiếng, vội vàng bước qua bậc cửa rồi đi theo.

Cung nhân đằng sau lúc này mới đứng dậy, cần thận đóng cửa, không dám tiến lên ngăn lại.
Có Mặc Diệp mở đường, Vân Quán Ninh thuận lợi tiến vào tẩm điện của Mặc Phi Phi.
Mạt Lị hôm qua bị vả miệng, hôm nay hai má vừa đỏ vừa sưng.
Nhưng hôm qua Vân Quán Ninh nói đỡ cho nàng ta, nên nàng ta cũng không oán hận nàng.
Thấy nàng bước vào, vẻ mặt căng thẳng ra nghênh đón, làm động tác tay ra dấu với nàng “ra ngoài nói chuyện”.
“Vương phi sao người lại đến rồi? Công chúa bị chọc tức, nói là nếu người còn dám đến Vị Ương Cung, người ấy sẽ đem người…”
Sau khi nhìn thấy Mặc Diệp đang ngồi ngoài điện, Mạt Lị vội nuốt lời sắp nói ra xuống.
Mặc Diệp lạnh lùng hỏi: “Đem nàng ấy làm gì?”
“Đem Vương phi đi ngũ mã phanh thây, băm cho chó ăn.”
Mạt Lị rụt cổ, dè dặt nói.
“Muội ấy cũng khá thật! Dám nói chuyện với tẩu tử của muội ấy như vậy.”
Không hề nhìn thấy nụ cười trên mặt Mặc Diệp, lời này mới nghe thì như đang quở mắng Mặc Phi Phi, nhưng nghe kỹ thì có thể nghe ra, trong lời nói còn mang theo chút cưng chiều và vui vẻ.
Vân Quán Ninh không chịu thua.
Rốt cuộc hắn đang chống lưng cho ai vậy?
Nàng trừng mắt nhìn hắn: “Vương gia, trà của Vị Ương Cung ngon không?”
Thấy nàng không vui, Mặc Diệp lúc này mới đặt chén trà xuống, dặn dò Mạt Lị: “Đi gọi công chúa ra đây, bổn vương có chuyện muốn nói với muội ấy.”

Lời của hắn, Mạt Lị không dám không theo.
Chốc lát, Mặc Phi Phi mặt mày rũ rượi đi ra.
Nàng ta giống như không nhìn thấy Vân Quán Ninh, đi thẳng đến ngồi đối diện Mặc Diệp: “Thất ca ca sao huynh lại đến đây? Nghe nói hôm nay huynh tiếp quản Thần Cơ Doanh, không phải nên trăm công nghìn việc, rất bận rộn sao?”
“Có bận hơn nữa bổn vương cũng có thời gian đến thăm muội.”
Giọng điệu Mặc Diệp thản nhiên: “Nghe nói hôm qua thất tẩu của muội làm muội giận đến ngất xỉu sao?”
“Vâng!”
Mặc Phi Phi vừa nghe lời này, bỗng chốc lại nổi giận, oán hận trừng mắt với Vân Quán Ninh: “Thất ca ca không biết, uy phong của Vân Quán Ninh cũng lớn lắm! Hôm qua lại dám hùng hổ xông vào Vị Ương Cung của muội đó!”
“Sao thất ca ca lại gỡ bỏ cấm túc cho nàng ta vậy?”
“Nàng ta hại muội một lần, không chừng còn muốn hại thêm lần nữa! Thất ca ca huynh phải làm chủ cho muội!”
Mặc Phi Phi không nói lời nào đã bắt đầu cáo trạng.
Nhìn dáng vẻ giận đến mức đỏ mặt tía tai của nàng ta, nàng không nhịn được liếc Mặc Diệp một cái.
Tên gia hỏa này, rốt cuộc là đến hòa giải hay là đến châm dầu vào lửa đây?
“Cửu công chúa, ta đến để nói với ngươi, chuyện bốn năm về trước…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Mặc Phi Phi ngắt lời, giọng nói hơi chói tai, ra sức kháng cự lại: “Không nghe! Bổn công chúa không nghe! Ngươi cút đi cho bổn cung!”
Thấy vậy, đôi mắt Mặc Diệp chợt nặng nề.
Hắn không vui quát: “Phi Phi, nghe nàng ấy nói hết đi!”
Chỉ một câu nói, Mặc Phi Phi đã lập tức vâng lời.
Tuy nàng ta không cam lòng trừng mắt với Vân Quán Ninh, nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng.
Vân Quán Ninh khẽ thở phào một hơi, gọi phía ngoài cửa: “Như Ngọc, dẫn người vào đây!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.