Thấy tâm trạng lão đại gia hôm nay không được tốt, Vân Quán Ninh mỉm cười niềm nở: “Chuyện là thế này, con dâu và vương gia đã bàn bạc với nhau, vài ngày nữa...”
Còn chưa nói xong, thì Tô Bỉnh Thiện vội vã đi vào Ngự Thư Phòng.
“Hoàng thượng, hoàng thượng, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ông ta thở hổn hển, vẻ mặt sợ hãi, trán đầm đìa mồ hôi.
Tô Bỉnh Thiện đã đi theo Mặc Tông Nhiên nhiều năm, là tống quản thái giám, đã sớm luyện được tính khí điềm tĩnh “núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt, nhưng mặt không đổi sắc.”
Nếu hôm nay không xảy ra chuyện lớn, e rằng sẽ không sợ hãi lúng túng như vậy.
Mặc Tông Nhiên nhíu chặt mày, không vui hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng, hoàng thượng.”
Tô Bỉnh Thiện thở hổn hển, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Mặc Tông Nhiên tức giận đạp một cái: “Cái thứ vô tích sự, mãi mà không nói được gì! Trẫm giữ cái đồ phế vật như người có tác dụng gì?”
Tô Bỉnh Thiện bị đạp xuống đất, mãi không bò dậy được.
Lương Tiểu công công kinh hồn bạt vía đứng một bên, không mở lời với Mặc Tông Nhiên, cũng không dám đỡ sư phụ của mình dậy.
Tô Bỉnh Thiện cũng đã có tuổi, ông ta đau tới nỗi mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi.
Thấy vậy Vân Quán Ninh và Mặc Diệp trao đổi với nhau bằng ánh mắt: Hôm nay phụ hoàng sao vậy? Ăn hoá dược sao?
Xem ra hôm nay không thích hợp để thăm dò thái độ của Mặc Tông Nhiên đối với hoàng trưởng tôn.