Vân Quán Ninh suy nghĩ, thấp giọng nói: “Ta muốn biết rõ tình hình thực tế của bang Hắc Phong! Nhưng quan hệ giữa ta và các người, không được cho bắt luận kẻ nào biết.”
“Một khi có người để lộ tiếng gió, ta sẽ lập tức cắt lưỡi hắn cho chó ăn!”
Đêm nay đã nếm qua "Sự lợi hại” của nàng, đám người Độc Nhãn Lang tránh còn không kịp.
Ai dám chống lại mệnh lệnh của nàng?
Advertisement
“Vâng, bà cô yên tâm!”
Độc Nhãn Long giơ tay thề thốt, lại phát hiện đại đao của mình chĩa thẳng về phía Vân Quán Ninh... đầu hắn ta đổ đầy mồ hôi vội ném đại đao đi: “Mệnh lệnh của bà cô, các huynh đệ nào dám không làm theo.”
“Tốt, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Vân Quán Ninh lấy từ trong không gian ra mấy thỏi bạc đưa cho hắn ta: “Trước tiên các người tìm thầy thuốc, chữa lành mắt.”
Sau đó mua mấy bộ quần áo đẹp, đừng mặc màu đen nữa, nhìn chẳng khác gì con quạ.”
Nàng rất quan tâm vẻ bề ngoài nha!
Advertisement
Độc Nhãn Long: "... vâng.”
Sau khi giải tán các thành viên khác của bang Hắc Phong, Độc Nhãn Long muốn nói lại thôi: “Bà cô, ta có chuyện muốn nói.”
“Nói đi.”
“Ta gọi là Đại Long, không phải là Độc Nhãn Long”
“Độc Nhãn Long càng dễ gọi, càng khí phách, rất thích hợp với khí chất của ngươi!”
Vân Quán Ninh không cần (phải) nghĩ ngợi: “Gọi là Độc Nhãn Long đi”
Độc Nhãn Long: "... vâng, bà cô.”
Vì khí phách!
Hắn ta sửa lại vạt áo, khiến đại đạo khí phách mười phần rời đi.
Rất nhanh, độc Nhãn Long lại đi vòng vèo trở lại: “Bà cô, nữ nhân kia khẳng định còn muốn lấy tính mạng của ngài! Đêm hôm khuya khoắt, dung mạo của ngài như vậy đi một mình rất nguy hiểm?”
“Ta đưa ngài về!”
Tuy rằng hắn ta biết, “Bà cổ” này của bọn họ chẳng phải là thiếu nữ tay trói gà không chặt gì.
Nhưng vì để thể hiện lòng trung thành, Độc Nhãn Long suy nghĩ đến chu đáo.
“Không cần, ta còn có việc, các người đi trước đi.”
Vân Quán Ninh khoác tay áo.
Lúc này Độc Nhãn Long mới cần thận xoay người biến mất trong màn đêm
Chờ bọn họ đi hết, Vân Quán Ninh đang định mở miệng, một bóng người mặc đồ trắng từ nóc nhà đối diện, nhảy xuống đất.
Vẻ mặt hắn ta mang theo ý cười, đứng trước mặt Vân Quán Ninh: “Quản Ninh, đã lâu không
gặp.”
Là Tống Tử Ngư mất tích mấy ngày nay.
“Là nửa tháng không gặp.”
Vân Quán Ninh sửa lại: “Gần đây người đi đầu vậy? Hôm nay ta đến núi Vân Vụ tìm người, cũng không thấy bóng người.”
“Có một số việc, cho nên không ở núi Vân Vụ.”
Tống Tử Ngư lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình xử tinh xảo đưa cho nàng: “Người uống viên thuốc này vào, có thể trợ giúp người ổn định hồn phách.”
Chẳng lẽ khoảng thời gian hắn ta không ở kinh thành, không ở núi Vân Vụ, chính là vì viên thuốc này
Vân Quán Ninh tò mò nhận lấy, đỗ viên thuốc ra tay.
Bên trong chỉ có duy nhất một viên thuốc.
Viên thuốc màu trắng sữa, tản ra mùi thơm kỵ dị. Viên thuốc nhìn như trong suốt, nhưng thật chất rất đặc, ở dưới ngọn đèn chiếu ra ánh sáng lấp lánh.
Tổng Tự Ngư đưa cho nàng, nàng đương nhiên là yên tâm.
Vân Quán Ninh không hỏi nhiều, trực tiếp nuốt vào bụng.
“Đắng quá.”
Nàng hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm.
Vốn tưởng viên thuốc nhìn đẹp như vậy, uống vào chắc là sẽ rất ngọt... ai mà biết, nó lại đắng như vậy?
Thật sự là “Không thể nhìn vẻ ngoài của thuốc mà bắt hình dong!”
Thấy nàng nhíu mày, Tống Tử Ngư cười khẽ, đưa cho nàng một viên kẹo.
Nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của hắn ta, Vân Quán Ninh hơi thất thần
“Quán Ninh?”
Thấy nàng không phản ứng, Tống Tử Ngư lộ vẻ mặt nghi hoặc, khẽ hô một tiếng.
Lúc này Vân Quán Ninh mới định thần lại, vội vàng nhận lấy viên kẹo, gỡ giấy gói kẹo ra, nhét vào trong miệng: “A! Ngọt quá! Tống Tử Ngư, đây là kẹo gì vậy?”
Trong lòng Vân Quán Ninh điên cuồng cảnh cáo chính mình: Vân Quán Ninh, người là người đã có gia đình rồi!
Nam nhân hoàn hảo như Tống Tử Ngư, ngươi không xứng!
Không được có ý với hắn
Nam tử như vậy, giống như hoa sen trong hồ, chỉ có thể nhìn từ xa không thể lại gần
Ngươi kiềm chế bản thân một chút
Miễn con mắt ăn no là được, không nên có suy nghĩ không an phận! Bằng không tên cẩu nam nhân Mặc Diệp kia sẽ đánh gãy chân ngươi!
Vân Quán Ninh hít một hơi thật sâu, đè xuống xúc động trong lòng.
Nàng ngẩng đầu lên, mim cười thật sinh động.
Vẻ mặt của Tổng tử Ngư rất dịu dàng: “Cái này ở Bắc Quận, ta cũng không biết tên. Nếu người thích, lần sau ta đi Bắc Quận, sẽ mang một ít về cho ngươi.”
“Được.”
Vân Quán Ninh điên cuồng gật đầu, hai trong mắt như trăng lưỡi liềm
Quả nhiên, ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng trở nên tốt hơn!
Nhưng nàng nào biết được, Tổng Tử Ngư vì biết viên thuốc này rất đẳng và khó nuốt, nên mới cố ý chuẩn bị cho nàng viên kẹo này?
“Tại sao lại muốn thu nạp đám người của bang Hắc Phong?”
Tống Tử Ngư đưa nàng về vương phủ, hai người sóng vai đi dưới ánh trăng, bóng người hòa vào làm một
“Ngươi cũng biết đó, hiện tại ta căn bản không có người có thể phải đi. Nếu bản thân có thể tự dưỡng ra một ít người, vậy thì rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn.