Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 449



Hiện tại ngoài trừ Như Yên và Như Ngọc, nàng quả thật không có người có thể tin tưởng. 

Nhưng hai người này đều là người của Mạc Diệp. 

Cho dù người trước có trung thành với nàng, nhưng không phải nàng dưỡng, thì nàng vẫn không thể yên tâm mà dùng. 

Người sau... thằng nhãi Như Ngọc này, chủ yếu là bị nàng dùng bạc thu mua. 

Advertisement

Mặc dù không biết rõ bang phái Hắc Phong. 

Nhưng Vân Quán Ninh tin chắc rằng, nàng có thể dùng được. Ít nhất cũng phải bồi dưỡng thân tín cho riêng mình, không cần cái gì cũng nhờ tên cẩu nam nhân Mặc Diệp kia giúp đỡ. 

Đi không được bao lâu, ánh mắt của Tổng Tử Ngư có hơi thay đổi. 

“Vương gia đến.” 

Advertisement

Hắn ta cúi đầu nhìn Vân Quán Ninh, ánh mắt dịu dàng: “Quán Ninh, bảo trọng, tạm biệt.” 

Trong nháy mắt, hắn ta liền biến mất bên cạnh nàng. 

Vân Quán Ninh nhìn xung quanh, ngoại trừ bóng đêm yên tĩnh. Không có một bóng người. 

Nàng vừa quay đầu lại, thì bắt gặp một dáng người thon dài đang nhanh chóng đến gần nàng 

Quả nhiên là Mặc Diệp. 

Nhưng nhìn nam nhân này, sắc mặt dường như không tốt lắm... 

Vân Quán Ninh thu lại những ý nghĩ đen tối trong đầu, nàng cau mày nhìn người đàn ông trước mắt: “Sao vậy? Bị chó cắn sao?” 

“Sắc mặt khó coi như vậy.” 

Mặc Diệp: "... Vân Quán Ninh, nàng có thể có chút lương tâm không?” 

“Ta làm sao chứ?” 

Nàng nhướng mày: “Ta không có thả chó cắn chàng” 

Mặc Diệp thở hổn hển, suýt chút nữa hắn đã không thở nổi. 

“Nàng có thể ngoan ngoãn nghe theo một chút được không? Nàng có thể làm một người thề tử tốt dịu dàng được không? Cả ngày cứ ăn nói hùng hồn với bổn vương, bổn vương là kẻ thù ba đời của nàng sao?” 

“Cũng không đến mức là kẻ thù ba đời.” 

Vân Quán Ninh chắp hai tay ra sau lưng, thong thả ung dung đi về phía trước: “Mối hận của đời này cũng rất sâu đậm rồi.” 

Muốn nàng dịu dàng ngoan ngoãn nghe theo sao? 

Bản thân hắn cũng không phải là một người phu quân tốt, quan tâm chu đáo, ôn nhu kiên nhẫn mà? 

“Hai chúng ta đều giống nhau cả thôi.” 

Vân Quán Ninh hừ nhẹ. 

“Ai giống nàng chứ?” 

Mặc Diệp vô cùng tức giận, hắn kéo nàng lại: “Nàng có chút lương tâm không? Bổn vương thấy nàng trễ rồi vẫn chưa về, sau khi dỗ Viên Bảo ngủ thì đặc biệt đến đón nàng.” 

“Nàng còn tức giận như vậy với bổn vương sao?” 

Vừa rồi hắn ở cách đó không xa, phát hiện ra một đám người mặc đồ đen che mắt đang chạy như điên... 

Hắn chặn tên Độc Nhãn Long cầm đầu lại và hỏi ra thì mới biết rằng một đám đại lão gia của họ đã bị Vân Quán Ninh đánh rồi! 

Đột nhiên sự tàn nhẫn của Mặc Diệp tăng lên. 

Dự định ban đầu của hắn là lập tức giết họ, nhưng Độc Nhãn Long run rẩy nói rằng từ nay về sau họ chính là người mà Minh Vương phi che chở... Lúc này Mặc Diệp mới thay đổi chủ ý. 

Nếu họ đã trở thành người của Vân Quán Ninh thì tha cho họ một con đường sống vậy. 

Ngược lại hắn rất tò mò về việc Vân Quán Ninh sẽ làm gì với những tên lưu manh dưới trướng của mình. 

Nhưng Vân Quán Ninh không nói thì hắn cũng sẽ không tra hỏi. 

Hắn cho nàng không gian, cũng bảo vệ sự riêng tư của nàng, chỉ hy vọng rằng hằng ngày sống chung với nhau, nàng có thể thấy được sự thay đổi của hắn. 

Cho dù là một chút cũng được. 

Hắn dễ giận, dễ nóng, không tin tưởng vào bất kỳ ai. 

Bản thân hắn cũng không có cảm giác an toàn, cũng không thể cho bất kỳ người nào cảm giác an toàn. Nhưng bây giờ là lần đầu tiên trong đời hắn, Vân Quán Ninh đã khiến hắn có ý muốn phải bảo vệ một người. 

Thành thật mà nói. 

Vừa rồi khi phát hiện ra đám người Độc Nhãn Long, Mặc Diệp đã định giết người diệt khẩu. 

Sau đó chất vấn Vân Quán Ninh rằng có phải nàng đã dùng những tên này để đối phó với hắn không. 

Nhưng suy nghĩ lại, nếu như làm như vậy, chỉ càng ngày càng đẩy Vân Quán Ninh ra xa hắn mà thôi... Bây giờ khúc mắc ân oán giữa họ vẫn chưa rõ ràng. 

Hắn không muốn khiến nàng hận hắn sâu đậm hơn nữa. 

Vì thế hắn đã cố nén sự tàn nhẫn trong lòng mình lại nên sắc mặt mới khó coi như vậy. 

Thấy hắn cau mày, trong mắt lóe lên tia sát khí một cách mờ mờ ảo ảo, Vân Quán Ninh có chút không tin tưởng: “Chàng tốt bụng như vậy sao?” 

“Bổn vương cũng đến đây rồi, nàng còn nghi ngờ điều gì nữa sao?” 

Nếu như hắn không lo lắng cho nàng, tại sao sau khi nằm xuống nghỉ ngơi rồi vẫn đặc biệt đích thân đến đón nàng chứ? 

“Ồ, vậy cảm ơn chàng nhé.” 

Vân Quán Ninh tiếp tục đi về phía trước. 

Mặc Diệp cau mày: “Chỉ đơn giản như vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.