Trần Bá khẽ lắc đầu: "Vương gia không biết, bên trong Minh Vương phủ có cất giấu thứ gì đó thôi. Trong tay của Minh Vương vẫn còn một lá bài tẩy, có thể nói là giải trừ được mọi vấn đề."
Lá bài tẩy?
Vẻ mặt Mặc Vĩ biến đổi: "Lá bài tẩy gì?"
Advertisement
Nhớ tới lời căn dặn của Vân Quán Ninh, sắc mặt Trần Bả lại khẽ thay đổi: "Vuơng gia, chuyện này lão nổ đã hứa với Minh Vương phi rồi, tạm thời vẫn chưa thể nói cho ngài được."
"Ngươi..."
Mặc Vĩ muốn nói nhưng lại thôi, chỉ liếc mắt nhìn người kia.
Advertisement
Lúc trước, Trần Bả là người hầu bên cạnh Trần quý phi, còn là người hầu lâu năm gắn bó với Trần gia.
Mấy năm gần đây, vẫn là ông ta luôn chăm sóc cho Mặc Vĩ.
Dĩ nhiên Mặc Vĩ biết, Trần Bá nhất định sẽ không phản bội mình.
Cho dù bây giờ Trần Bá có chuyện giấu hắn ta, hắn ta cũng không cảm thấy tức giận, chỉ trầm giọng nói: "Ngươi tự cân nhắc trong lòng là được rồi, đừng làm ra chuyện gì hại người hại mình."
"Vương gia yên tâm, Vương gia còn không hiểu lão nô nữa sao?"
Trần Bá nhẹ nhàng lắc đầu: "Vương gia chỉ cần nhớ tới lời khuyên của nô tài."
"Minh Vương phi đó chữa trị cho ngài, ngài cần phải phối hợp. Mặt khác, lão nô vẫn khuyên Vương gia... Cho dù muốn gia nhập phe phái, lựa chọn Minh Vương là quyết định sáng suốt nhất."
Tuy rằng Vân Quán Ninh có thể chữa khỏi cho Mặc Vĩ, nhưng mà hắn ta không đứng cùng phe với nàng thì nàng cũng sẽ không giết hắn ta.
Nhưng mà hiện tại Trần Bả biết, trong tay Vân Quán Ninh và Mặc Diệp còn có một lá bài tẩy.
Vì thế, trong số mấy vị Vương gia, lựa chọn Minh Vương là một quyết định đúng đắn.
Mặc Vĩnhìn sâu vào mắt ông ta, bên trong đáy mắt của hắn ta là một tầng mây đen âm u.
"Trần Bá, chuyện này đừng nói tới nữa. Cơ thể này của bản vương đã là đèn cạn dầu rồi, cho dù Vân Quán Ninh có chữa trị khỏi hay không..."
Ngoại tổ phụ đã mời nhiều thần y và đại phu tới rồi, còn có cả thái y ở trong cung, nhưng mà không ai có thể chữa trị khỏi cho hắn ta.
Vân Quán Ninh lại là một nữ nhân quả trẻ, làm sao có thể chữa trị cho hắn ta?
Bản thân Mặc Vĩ không có ôm hy vọng gì vào y thuật của Vân Quán Ninh.
Cho dù bây giờ có chuyển biến tốt, nhưng mà hắn ta nghĩ chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Cho dù Vân Quán Ninh có thể chữa khỏi bệnh của bản vương, nhưng mà bản vương cũng vẫn sẽ giống như trước đây vậy, không màng thế sự. Sẽ không tham gia vào bất kỳ cuộc tranh đấu nào, cũng không chọn về phe của ai cả."
Hắn ta nói rất khẽ.
Trần Bá nghe thế cũng không có nhiều lời, không còn cách nào khác chỉ đành gật đầu nói: "Vâng, Vương gia."
Mặc Vì hiện tại đúng là nói chắc như đinh đóng cột.
Không biết chẳng bao lâu nữa trong tương lai, hắn ta sẽ tự vả mặt mình bốp bốp.
Khôn Ninh cung.
Triệu hoàng hậu hôm qua bị hôn mê ở Doanh Vương phủ đến hôm nay vẫn chưa tỉnh dậy.
Mãi cho tới lúc đêm xuống được đưa về Khôn Ninh cung, sau khi được Dương thải y thi châm xong xuôi, bà ta mới từ từ tỉnh lại. Bà ta nằm một chỗ trên giường, miệng lại liên tục rên rỉ.
Bà ta rất đau đầu.
Triệu hoàng hậu đeo mặt ngạch, đưa tay xoa huyệt thái dương, khó chịu không nói nên lời.
Trương ma ma đứng ở bên giường, ân cần xoa huyệt thái dương cho bà ta.
"Nương nương, nếu quả thật người thấy khó chịu, có muốn mời thái y tới xem thử không?"
"Xem cái gì chứ?"
Triệu hoàng hậu uể oải nói: "Bổn cung hiện tại đã biến thành như vậy rồi, ngươi cũng biết trong cung có bao nhiêu con mắt nhìn ta, có bao nhiêu người ở sau lưng cười cợt bổn cung mà."
"Ả tiện nhân Đức Phi đó, hai ngày trước còn bị bệnh không ra nổi cửa"
"Nghe nói hôm nay đã nhảy nhót tưng bừng, đi khắp toàn bộ cửa cung rồi."
Nói tới việc này, Triệu hoàng hậu càng thêm giận: "Cái miệng ả ta to thế, nhất định là đang cười cợt bổn cung rồi, bổn cung làm gì còn có thể mời thái y tới?"
Trương ma ma biết, Triệu hoàng hậu đang nói sự thật.
Nữ nhân trong hậu cung này, đều có chung một tật xấu: Nếu có chuyện xấu hổ không dám nhìn mặt người khác, nhất định sẽ trốn biệt trong cung không ra khỏi cửa.
Đức Phi trốn tránh vài ngày, bây giờ tới lượt Triệu hoàng hậu trốn.