Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 462



"Vâng, nô tỳ đi liền đây." 

Lý ma ma cười cười đi ra ngoài. 

Advertisement

Làm sao bà ta có thể không biết tính tình của chủ tử nhà mình được chứ? 

Nếu bà ấy không thật sự hiếu thuận với Thái hậu, thì mắc mớ gì lại nhớ kỹ khẩu vị của Thái hậu như vậy? 

Những năm gần đây, mặc dù rất ít khi Đức Phi nhắc lên Thái hậu. 

Advertisement

Nhưng là Lý ma ma biết rõ hơn bất cứ ai rằng, trong nội tâm, bà ấy vẫn luôn nhớ đến Thái hậu. 

Nếu không thì những năm gần đây bà ấy cũng sẽ không thỉnh thoảng sai người mang đồ ăn đến hành cung cho Thái hậu. 

Đến cả Hoàng hậu cũng không có tâm như người đâu. 

Cũng vì lý do đó nên Hoàng Thượng mới có thể chuyên sủng nương nương nhà mình nhiều năm như vậy. 

Bà ấy rất giống Minh Vương Phi, nếu nhìn bề ngoài thì sẽ nghĩ rằng tính tình bà ấy cởi mở, trong cung không sợ trời không sợ đất, nhưng kỳ thật mẹ chồng nàng dâu bọn họ, cả hai người đều là mặt lạnh tim nóng. 

Hai mắt của Hoàng thượng giống như là Hỏa Nhãn Kim Tinh. 

Đêm hôm đó, khi Vân Quán Ninh vừa mới làm xong rượu nhưỡng bánh trôi thì Lý ma ma liền tới. 

Thấy bà ta mang bánh khoai lang tím đường đỏ đến đây, nàng lập tức hiểu ra đây là đồ mà Đức Phi muốn đưa cho Thái hậu, nàng mỉm cười nhận lấy. 

Mặc Diệp đã biết nàng muốn đi thăm Thái hậu nhưng hắn cũng không ngăn cản. 

Hắn hiểu được là Thái hậu yêu thương Vân Quán Ninh, đối xử với nàng như là cháu gái ruột. 

Hôm sau, trời mới vừa sáng, Mặc Diệp đã vào triều trước, hắn còn dặn Vân Quán Ninh trên đường phải cẩn thận. Để Như Ngọc ở lại đó rồi phân phó hắn ta hộ tống Vân Quán Ninh đi hành cung cùng với Như Yên. 

Sau khi đưa Viên Bảo về Cố Gia, Vân Quán Ninh lập tức dẫn theo Như Yên và Như Ngọc, lên xe ngựa tiến về phía hành cung... 

Khoảng cách từ kinh thành đến hành cung khá là xa xôi, đêm nay Vân Quán Ninh muốn quay về cũng không kịp. 

Buổi sáng phải thật vất vả mới có thể thuyết phục Viên Bảo đồng ý, đêm nay nó sẽ ngủ cùng với phụ thân giả. Vân Quán Ninh nóng lòng muốn nhanh chóng về nhà, nên cũng muốn mau chóng được gặp Thái hậu. 

Tại trong trí nhớ của nàng, Thái hậu giống như là tổ mẫu ruột của mình vậy. 

Sau khi đi hết đường lớn, nàng rẽ vào một con đường mòn chỉ cho một chiếc xe ngựa đi. 

Đi đường mệt mỏi, một nắng hai sương. 

Cuối cùng vào khoảng giờ hơi, bọn họ đã đến hành cung. 

Thái hậu vốn không biết rằng Vân Quán Ninh sẽ tới, đến lúc cửa lớn của hành cung bị người ta gõ đùng đùng, thị vệ cánh cửa nhìn thấy người tới đúng là Vân Quán Ninh... thì mới vội vàng đi báo cáo cho Vương ma ma ở bên cạnh Thái hậu. 

Vương ma ma đã nghỉ ngơi rồi. Khi bà ta nghe tin Vân Quán Ninh đến đây thì vừa mừng vừa sợ đứng lên từ trên giường. 

Bởi vì lấy quá mức kích động nên cúc áo trước ngực bị gài sai mất một cúc. 

Vương ma ma "Quần áo không chỉnh tề" chạy ra ngoài cổng: "Minh Vương Phi? Quả nhiên là Minh Vương Phi!" 

"Vương ma ma." 

Vân Quán Ninh mỉm cười chào bà ta một tiếng. 

Vương ma ma lập tức kích động đến rơi lệ, vội vàng nắm tay nàng dẫn vào bên trong: "Mấy năm rồi không gặp, bây giờ Vương Phi đã gầy gò hơn rất nhiều! Nếu Thái hậu mà thấy, nhất định người sẽ đau lòng." 

"Thái hậu nghỉ ngơi rồi sao?" 

Vân Quán Ninh nghẹn ngào hỏi. 

Nguyên chủ xem Thái hậu như là cô nãi nãi ruột của mình, chuyện đó không ảnh hưởng gì đến nàng. 

Nhưng bây giờ khi đã ở trong hành cùng, nhìn Vương ma ma khóc như thế, nàng cũng không nhịn được rơi lệ lã chã. 

"Nghỉ ngơi rồi ạ." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.