Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 465



Khóc một lúc sau, tâm tình cả hai mới có thể bình ổn lại một chút. 

Vân Quán Ninh lúc này ngồi bên người của Cố thái hậu, kỹ càng thuật lại chuyện của bốn năm qua cho bà ấy giải sầu. 



Advertisement

"Con không chịu thiệt thòi là được rồi." 

Cố thái hậu cảm thán: "Mẫu thân con ra đi sớm, gã khốn Văn Chấn Tung đó lại không đối đãi tốt với con. Ai gia vốn tưởng rằng gả con cho người con yêu thích, nửa đời sau của con sẽ được hạnh phúc rồi." 

20 

Advertisement

Lúc trước, chuyện Vân Quán Ninh sắp đặt hãm hại Tần Tự Tuyết và Mặc Diệp, Cố thái hậu sao có thể không biết chứ? 

Chỉ là bà ấy cũng hiểu, Vân Quán Ninh là vì yêu thích Mặc Diệp nhiều năm. 

Vì muốn toại nguyện cho tình cảm đó của nàng, bà ấy mới dung túng nàng, thậm chí không hề thương tiếc mà hủy bỏ hôn ước giữa Mặc Diệp cùng Tần Tự Tuyết. 

Nào ngờ, hành động đó không phải giúp toại nguyện tình cảm của nàng, cho nàng có một cuộc sống hạnh phúc về sau. 

Mà chính là đẩy nàng vào hố lửa. 

Vân Quán Ninh được thuận lợi gả vào Minh Vương phủ, nhưng không được Mặc Diệp sủng ái, thậm chí còn bị cấm túc ở Thanh Ảnh Viện... 

Đã mấy lần Cố thái hậu đứng ra làm chủ cho nàng, ngược lại còn bị Mặc Diệp chọc tức đến bệnh cũ tái phát. 

Vì thế, Cố thái hậu mới rời khỏi kinh thành, tới dưỡng bệnh ở Hành Cung. 

"Lúc trước, Diệp nhi chết tiệt đó đã bảo đảm với ai gia, nó chỉ là cẩm túc con, sẽ không làm hại gì tới con. Lúc đó ai gia mới không can thiệp vào chuyện này nữa." 

Nói tới đây, một bên là Vân Quán Ninh mà bà ấy thương yêu, một bên lại là cháu trai Mặc Diệp của mình. 

Môi hở răng lạnh, Cố thái hậu còn có thể làm gì được nữa chứ? 

Bà ấy sợ nếu làm căng lên, Mặc Diệp sẽ làm gì đó thật với Vân Quán Ninh. 

Hết cách, bà ấy chỉ có thể rời cung, rời xa những thứ xấu xa ở kinh thành đó. 

Nhìn Cố thái hậu khóc đến hai mắt sưng đỏ, Vân Quán Ninh cảm thấy kích động trong lòng. 

Cố thái hậu thật sự yêu thương nàng. 

"Thái hậu, con không sao rồi. Con với Vương gia bây giờ cũng rất tốt. Lần này tới Hành Cung, Mặc Diệp cũng biết chuyện này, còn dặn dò con ở với người thêm vài ngày." 

Vân Quán Ninh vội vã lau nước mắt, cười nói: "Không chỉ có bọn con mang đồ tới cho người đâu." 

"Ngay cả mẫu phi cũng nhớ người thích ăn bánh khoai tím đường đỏ, đã cố ý sai người làm rất nhiều cái bảo con mang tới cho thái hậu đó." 

Vừa nói, Vân Quán Ninh vừa đứng dậy. 

Nàng đỡ Cố thái hậu, hai người cùng quay về. 

"Thật sao?" 

Cố thái hậu có hơi bất ngờ: "Con với Diệp nhị đã hòa thuận rồi sao? Con không lừa ai gia chứ?" 

"Dĩ nhiên là không rồi." 

Vân Quán Ninh nghiêm túc nói: "Nếu như thái hậu không tin, sáng mai người theo con trở lại kinh thành. Con với Mặc Diệp sẽ dập đầu với thái hậu đàng hoàng, để lão nhân gia người có thể an tâm." 

Nghe nàng vẫn luôn gọi "Mặc Diệp", Cố thái hậu lại bật cười. 

"Nha đầu con đó, vẫn cứ lớn gan như vậy." 

Tuy nói thế nhưng mà giọng điệu cũng không hề mang ý trách mắng, ngược lại còn là cưng chiều đến tận trời: "Kinh thành đã ổn hết rồi à?" 

"Vẫn ổn ạ!" 

Sau khi vào trong điện ngồi xuống, Vân Quán Ninh dặn dò Như Yên lập tức mang bánh khoai tím đường đỏ tới: "Thái hậu, nếm thử đi. Đây là tấm lòng của mẫu phi dành cho người, hiếu thảo với người đó!". 

"Nó biết hiếu thảo với ai gia?" 

Cố thái hậu hừ lạnh một tiếng. 

Nhưng vẫn há mồm, được Vân Quán Ninh đút cho một miếng bánh: "Tuy là ai gia đang ở Hành Cung." 

"Nhưng mà không phải không có ngự trù. Muốn ăn bánh khoai tím đường đỏ thì còn cần nó phải cố ý dặn dò ngự trù, ngàn dặm xa xôi mang tới cho ai gia sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.