Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 466



Sau khi thưởng thức kỹ càng xong, Cố thái hậu gật đầu nói: "Mùi vị không tệ." 

Biết được người kia là khẩu và tâm phật, Vương ma ma cười nói: "Đức Phi nương nương chỉ là tính cách khá thẳng thắn." 

"Nhưng mà nô tỳ thấy, muốn ở cùng với nhân tài như thế. Chứ đừng như vài người, ngoài mặt ôn hòa, bên trong lại độc ác." 

Advertisement

"Vài người" mà bà ta nhắc tới đó, Vân Quán Ninh cũng đoán được là ai. 

Là Triệu hoàng hậu. 

"Thái hậu đối xử với Đức Phi sao không phải là thế đi? Rõ ràng là người rất thương yêu Đức Phi." 

Advertisement

Nếu không, Cố thái hậu làm sao lại yêu thương Mặc Diệp như thế? 

Cho dù lúc trước bị Mặc Diệp uy hiếp, bà ấy đã giận tới mức phát bệnh, nhưng trong lòng lại chưa từng tức giận hắn. Ngược lại còn chủ động rời kinh, không để Mặc Diệp sinh lòng tạo phản. 

Cũng vì thế, bà ấy mới có thể bảo vệ tính mạng của Vân Quán Ninh 

Nếu không, nàng làm sao có thể sống đến tận bốn năm sau? 

Có Vương ma ma hòa giảng, Cố thái hậu thoáng trầm mặc lại nói: "Mọi chuyện trong cung đã ổn cả rồi?" 

"Đều ổn." 

Vân Quán Ninh cầm lấy khăn, lau mấy miếng bánh rơi vụn trên tay người kia, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Thái hậu, nghe nói cơ thể của người không được tốt." 

"Không biết đã xảy ra chuyện gì?" 

Trước lúc gặp Thái hậu, thật ra nàng không cảm thấy thân thiết lắm với vị thái hậu là người Cố gia, sau khi xuyên không chưa từng gặp mặt này. 

Ngay cả lúc trước, khi Dương thái y nói chuyện về thái hậu. 

Nàng cũng thấy chẳng hề liên quan gì tới mình. 

Nhưng mà hôm nay nhìn thấy, mới biết cái gì gọi là huyết thống liền mạch diệu kỳ. 

Dù cho đây cũng không phải là cơ thể vốn có của nàng. 

Nhưng trong cơ thể của nàng và Cố thái hậu, suy cho cùng là chảy cùng một dòng máu. 

Vị thái hậu nương nương cao quý có một không hai ở trước mặt này, với nàng mà nói thì chính là một vị cô nãi nãi yêu thương vãn bối trong nhà vậy. 

"Haiz, giá cả rồi, không còn linh hoạt được nữa." 

Cố thái hậu nhẹ nhàng lắc đầu: "Còn có gì mà tốt hay không tốt nữa, cứ như vậy mà sống tạm bợ qua ngày thôi." 

"Tiên hoàng đã băng hà nhiều năm rồi, ai gia một mình sống chừng ấy năm, cũng đã đủ rồi." 

Nghe thế, Vương mà ma lại bắt đầu nước mắt như mưa. 

Vân Quán Ninh cũng nhẹ nhíu mày nói: "Sao có thể nói vậy được? Người phải sống lâu trăm tuổi." 

Nàng nhẹ giọng nói: "Con bắt mạch cho người." 

"Bắt mạch? Con còn biết cả y thuật sao?" 

Câu nói đó lại khiến Cố thái hậu bật cười: "Nha đầu như con ai gia còn không hiểu sao, từ thuở nhỏ đã không thích đọc sách. Mấy chuyện như viết chữ, cầm kỳ thư họa... Đều không rành bất cứ thứ gì." 

Trước ánh mắt chọc ghẹo của người kia, vẻ mặt hiếm khi thấy ngại của Vân Quán Ninh lại thoáng đỏ bừng. 

"Thái hậu!" 

Nàng phụng phịu: "Hảo hán không nhắc tới khí chất trước kia." 

"Con coi con đó, nói ít đọc sách có sai đâu? Câu hảo hán không nhắc tới khí chất trước kia là áp dụng trong ngữ cảnh này sao? Con có khí chất à?" 

Cố thái hậu bật cười ha hả. 

"Con là cố ý lấy lòng người đó, ai nói từ nhỏ con không thích đọc sách, không đọc được chữ chứ?" 

Vân Quán Ninh hừ một tiếng: "Ở trong Minh Vương phủ mấy năm qua, con đã bỏ công học tập. Con nghiên cứu vô số sách y thuật, bây giờ ngay cả phụ hoàng đều nói y thuật của con còn hơn cả Dương thái y nữa cơ!" 

Vẻ mặt của nàng khá là tự hào. 

"Thật sao?" 

Có thái hậu có hơi ngạc nhiên. 

Vương ma ma cười nói: "Nếu hoàng thượng đã nói rồi, vậy thì cũng không sai biệt lắm đâu." 

"Úi chà, không nhìn nhìn ra Ninh nhi nhà chúng ta lợi hại như vậy nha. Thậm chí cả y thuật của Dương thái y cũng không sánh bằng?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.