Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 470



Còn chưa bước vào cửa, nàng đã nghe thấy tiếng "bộp bộp" từ bên trong. 

Đó là Cố thái hậu! 

Cho dù Vân Quán Ninh ở trong hành cùng hai ngày qua cũng không nghe thấy Cố thái hậu cười vui vẻ như vậy... Lúc này nghe thấy tiếng cười này, Vân Quán Ninh không khỏi sửng sốt. 

"Thái hậu làm sao vậy?" 

Advertisement

Đối với ánh mắt hoài nghi của nàng, Như Yên không trả lời thẳng vào vấn đề. 

Nàng ấy liên tục "xúi giục" Vân Quán Ninh: "Vương phi, người vào trong sẽ 

biết!" 



Advertisement

"Ngươi làm sao vậy, thần bí quá." 

Vân Quán Ninh bất lực lắc đầu, ai biết vừa nhấc chân đi vào cửa đã nghe thấy thanh âm quen thuộc: "Cố tổ mẫu, người xem..." 

Cố tổ mẫu? 

Giọng nói quen thuộc lanh lảnh này là... 

Vân Quán Ninh chưa kịp phản ứng thì một bóng người nhỏ bé đã lao nhanh về phía nàng. 

"Mẫu thân!" 

Viên Bảo lao thẳng vào vòng tay nàng như một viên đại bác nhỏ! 

Vân Quán Ninh vô thức ngồi xổm và đón lấy đứa nhỏ. 

Viên Bảo giơ hai tay ôm lấy cổ của nàng, hai chân vòng qua eo của nàng, giống như con lười trực tiếp treo ở trên người nàng! 

"Mẫu thân! Con nhớ người nhiều lắm!" 

Viên Bảo cứ bặm môi trên mặt nàng. 

Lúc này, tâm trạng của Vân Quán Ninh có chút phức tạp. 

Chỉ có vô số dấu hỏi hiện lên trong đầu nàng: Ta là ai? Ta đang ở đâu? 

Không đúng! 

Tại sao Viên Bảo lại ở đây?! 

Vân Quán Ninh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Viên Bảo, hai tay ôm chặt lấy đứa nhỏ, nhìn chằm chằm rồi hỏi: "Bảo bối, sao con lại ở đây?" 

Thảo nào vừa rồi Như Yên nói có điều bất ngờ dành cho nàng! 

Hóa ra điều bất ngờ là nhi tử! 

Tất cả những điều bất ngờ đã đến... 

Sự kinh hãi cũng tự nhiên ập đến. 

Mặc Diệp ngồi đó uống trà, trên mặt không chút biểu cảm, Cố thái hậu nhìn nàng và Viên Bảo, trên mặt nở nụ cười chân thành. 

Nhìn đi nhìn lại mà trào nước mắt: "Ai gia hôm nay vui quá! Còn tưởng cả đời này sẽ không được nhìn thấy cảnh tượng này, ai ngờ..." 

"Thục Anh, mau mang vò rượu nữ nhi hồng hảo hạng của ai gia ra đây." 

Cố thái hậu lau nước mắt, nghẹn ngào dặn dò: "Ai gia, hôm nay phải ăn mừng!" 

"Nhưng thái hậu, người không uống được rượu." 

Vương ma ma vui vẻ cười, vừa khóc vừa cười. 

"Sợ gì? Hôm nay vui vẻ như vậy! Mang lên đây đi!" 

Cố thái hậu khua tay và dặn dò một cách độc đoán. 

Vương ma ma không còn cách nào khác đành phải đi. 

Sau đó, Mặc Diệp đặt tách trà xuống, ánh mắt nhìn vào Vân Quán Ninh và Viên Bảo... Vừa rồi còn lộ rõ vẻ mặt lạnh lùng và lãnh đạm, một vết nứt nhỏ lập tức xuất hiện. 

Sự dịu dàng trong mắt hắn dần dần lộ ra. 

Ngồi bên cạnh, Cố Thái hậu đang bí mật quan sát hai người họ, nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Mặc Diệp, bà ấy trở nên hài lòng hơn! 

Tiểu tử thối này! 

Đã quen với việc giả vờ lạnh lùng và thâm trầm, đúng là chỉ được cái tỏ vẻ! 

Còn tưởng Vân Quán Ninh đang nói dối, nói mối quan hệ giữa hai người đã khá hơn, còn dám nói dối bà già này. 

Nhưng hiện tại nhìn xem đúng là có chuyện như vậy! 

Vì vậy, bà ấy đã yên tâm rồi! 

Cố thái hậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn Vân Quán Ninh đang ngồi ôm Viên Bảo mà rơm rớm nước mắt: "Ninh Nhi, nha đầu này! Ngày hôm qua, ai gia còn cùng người nói về chuyện hoàng trưởng tử." 

"Tại sao ngươi không nói sự thật cho ai gia biết? Ngay cả ai gia cũng giấu giếm?" 

"Nếu không phải hôm nay Diệp nhi đưa Viên Bảo đến, ai gia vẫn không biết chuyện! Ai gia bị hai người giấu giếm thật khổ sở!" 

"Thái hậu..." 

Vân Quán Ninh cười ngượng ngùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.