Mặc Vị thu hồi tầm mắt, không nói gì thêm về Vân Đinh Đinh, lúc này mới hỏi Vân Quán Ninh: “Tại sao lại phải thay thuốc nữa? Vẫn còn phải tiếp tục tiêm thuốc sao?"
"Tuy thuốc trước đây có hiệu nghiệm, nhưng cần thay đổi liệu trình một chút."
Vân Quán Ninh cúi đầu giã thuốc.
Advertisement
Chuyện tiêm thuốc vẫn nên để Vân Đinh Đinh tránh mặt đi sẽ tốt hơn.
Nếu không thì sợ là sẽ dọa tiểu nha đầu này sợ chết khiếp...
"Nếu đã có hiệu nghiệm, vậy tại sao lại phải thay thuốc?"
Mặc Vĩ không hiểu.
Advertisement
"Cơ thể người trước đây rất yếu, dược tính thuốc ta dùng lại mạnh như vậy, trước tiên cứ điều dưỡng cơ thể người tốt hơn một chút rồi mới có thể dùng thuốc mạnh hơn được, như thế sẽ giúp người mau khỏe lại hơn."
Bệnh của Mặc Vĩ đã có từ trong bụng mẹ.
Vì vậy cho dù có chuyển biến tốt, hiệu quả cũng cực kỳ ít.
Muốn điều trị tận gốc phải trải qua một quá trình dài...
"Ừm."
Mặc Vĩ cải hiểu cái không gật đầu.
Vân Quán Ninh bào chế thuốc xong mới nói với Vân Đinh Đinh: "Đinh Đinh, muội ra ngoài đi dạo trước đi, tỷ có chút chuyện muốn nói riêng với Chu Vương."
"Muội biết rồi đại tỷ tỷ."
Vân Đinh Đinh vừa đứng dậy, Trần Bá cũng hiểu ý đứng dậy nói: "Lão nô ra ngoài đi dạo với Vân tam tiểu thư nhé."
Vân Quán Ninh gật đầu, nhìn theo bọn họ ra ngoài xong, lúc này nàng mới đóng cửa phòng lại: "Chu Vương, mỗi ngày tiêm một mũi lại đến rồi. Hôm nay người định khóc thế nào?"
"Hay là ta chuẩn bị khăn tay cho người trước nhé?"
Nàng trêu chọc hắn ta.
Mặc Vĩ: "... hôm nay bổn vương nhất định sẽ không khóc."
"Chuyện đó cũng chưa chắc."
Vân Quán Ninh lấy kim tiêm, đẩy hết không khí trong ống tiêm ra, chất lỏng từ từ phun ra khỏi đầu ống tiêm, Mặc Vĩ thấy vậy đã không nhịn được rùng mình một cái.
"Ta vẫn nên chuẩn bị khăn tay cho người trước thôi."
Vân Quán Ninh cầm một cái khăn tay trên bàn đưa cho hắn ta: "Ngươi cắn cũng được, bịt mắt lại cũng được."
Khóe miệng Mặc Vĩ khẽ giật giật: "Vân Quán Ninh, người đừng xem thường người khác!"
"Ta không xem thường người, có bản lĩnh thì hôm nay người đừng khóc."
Vân Quán Ninh khẽ hừ một tiếng.
Tuy nói như vậy...
Lúc mũi kim đâm vào da thịt, Mặc Vĩ vẫn không nhịn được nghiến răng kêu đau, đôi mắt ngân ngẩn hai giọt nước nước mắt óng ánh.
Đau quá!
Đau chết đi được!
Nhưng vì để ra oai, vì không để nữ nhân Vân Quán Ninh này xem thường mình. Hắn ta cố gắng cắn chặt răng, nhịn cơn đau này xuống.
"Ôi, hôm nay lại có tiến bộ đó."
Thấy dáng vẻ cắn răng chịu đựng của hắn ta, Vân Quán Ninh buồn cười nói: "Xong rồi"
Nàng dùng tăm bông đè vào vết tiêm: "Bệnh tình của vương gia quả thật có chuyển biến tốt hơn nhiều rồi."
"Nếu ta chữa khỏi cho ngươi... người định đền đáp ta thế nào?"
Nàng thích thú nhìn hắn ta.
Về chuyện này, Mặc Vĩ lại chưa từng nghĩ đến.
Dù sao thì hắn ta ốm yếu từ nhỏ, mấy năm nay bệnh tật đã làm hao mòn đi ý chí của hắn ta, giày vò hắn ta mất hết niềm tin và hy vọng vào cuộc sống.
Hắn ta chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình khỏi bệnh.
Cho dù Vân Quán Ninh cho hắn ta hy vọng...
Nhưng hắn ta cũng không dám ôm hy vọng quá nhiều.
Hy vọng càng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều.
Những năm gần đây thất vọng quá nhiều đã khiến hắn ta suy sụp hoàn toàn, hắn ta nào dám ôm hy vọng gì nữa?
Nghe nàng nói như vậy, hắn ta lộ ra một nụ cường đầy miễn cưỡng: "Tùy ngươi thôi! Chỉ cần ngươi có thể trị khỏi cho ta, ngươi muốn gì bổn vương cũng cho ngươi hết."