Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 536



Trong ấn tượng của hắn ta, Vân Quán Ninh chính là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt. Nàng là một nữ tử yếu đuối đến mức khiến người ta phải tức chết. 

Không ngờ, bây giờ lại còn có thể bắt gặp nàng đánh người. 

"Muội là nữ tử, lại còn là đệ muội của ta, những việc nặng nhọc như đánh người sao có thể để muội làm được chứ? Bổn vương nể mặt lão thất, miễn cưỡng giúp muội đánh một trận là được!" 

Vân Quán Ninh toát mồ hôi: "... ta thật sự phải cảm ơn huynh rồi." 

Advertisement

"Muội cũng không cần cảm kích." 

Mặc Hàn Vũ nhếch môi cười: "Ngày nào đó tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon, mời ta đến ăn một bữa cơm là được." 

Hắn ta còn đặc biệt căn dặn: "Cơm canh bình thường thôi được rồi, không cần yến tiệc gì." 

Vân Quán Ninh rất muốn đá hắn ta vài cái, để hắn ta mau cút xéo đi. 

Advertisement

Thế nhưng Mặc Hàn Vũ dường như không nhìn ra nàng vẫn còn việc quan trọng" phải xử lý, hắn ta vẫn đứng im không chịu đi. 

"Sao huynh còn chưa đi?" 

Vân Quán Ninh mở lời đuổi người. 

"Đây đâu phải Minh Vương Phủ của muội, bổn vương cứ ở đây thì làm sao? Sao muội còn chưa đi?" 

Mặc Hàn Vũ hỏi ngược lại: "Đúng rồi, tại sao muội lại đánh hắn? Sao hắn lại chọc ghẹo đến muội vậy?" 

Hắn có nhiều đồ ăn như vậy, đương nhiên muốn tìm một chỗ ẩn náu để ăn hết! 

Nếu để Oanh Oanh biết được, chắc chắn sẽ tức giận! 

Vân Quán Ninh thầm nghĩ, chuyện thu phục bang Hắc Long không thể để Mặc Hàn Vũ biết được. Nam nhân này là một tên lắm chuyện, chỉ cần để hắn ta biết, sợ là trời chưa tới cả kinh thành này đều biết hết rồi! 

Nàng áng chừng hầu bao trong tay nói: "Tên tiểu tặc không có mắt này cướp hầu bao của 

ta." 

"Ồ, tiểu tặc, bổn vương đánh giá cao người rồi." 

Mặc Hàn Vũ vui vẻ nói: "Ngay cả hầu bao của nàng ấy cũng dám cướp, chắc người mới vào nghề đúng không? Vừa ra ngoài cướp giật? Không nghe ngóng thử danh hiệu nữ ma đầu trong kinh thành sao?" 

"Bươm bướm hoa" đầy oán hận, uất ức cúi đầu. 

Hắn ta đúng là mới vào nghề thật! 

Đã biết trước nữ ma đầu trong kinh thành là cô nãi nãi nhà mình, nhưng không ngờ... 

Nữ nhân trước mắt này chính là cô nãi nãi! 

Lúc này, "bươm bướm hoa" khóc không ra nước mắt. 

"Ngươi đúng là có mắt không tròng." 

Mặc Hàn Vũ lắc đầu than thở: "Bổn vương tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, trêu chọc vào nữ ma đầu này, hôm nay người cứ đợi đi, để đồng bọn của người đến dọn xác cho ngươi!" 

"Bươm bướm hoa" bị dọa suýt chút đã tè ra quần. 

Hắn ta mặt mũi bầm dập, uất ức nhìn Vân Quán Ninh, hắn ta run rẩy gào lên: "Cô nãi nãi tha 

mạng..." 

"Cô nãi nãi?" 

Mặc Hàn Vũ thích thú hỏi: "Bổn vương thích cách xưng hô này! Ngươi có thể gọi bổn vương một tiếng cô nãi nãi không?" 

Vân Quán Ninh không nhịn được nữa, nàng đá hắn một cước: "CMN huynh là nam nhân, gọi cô nãi nãi cái gì?" 

"Vậy ngươi gọi ta cô gia gia đi?" 

Mặc Hàn Vũ không chịu từ bỏ. 

Vân Quán Ninh: "..." 

"Bươm bướm hoa":"..." 

Xem ra đuổi thẳng như thế này cũng không đuổi được Mặc Hàn Vũ. 

Vân Quán Ninh nhìn hắn ôm đủ loại đồ ăn trong người, sau đó quay người đăm chiêu nhìn về phía ngoài ngõ. Rất nhanh, trong lòng chợt nảy ra một cách... 

"Ta nghe nói cuối phố Chính Dương có một tiệm giò heo nướng, mùi vị vô cùng thơm ngon... hương thơm lan tỏa mười dặm vẫn ngửi thấy." 

Vân Quán Ninh hít một hơi thật sâu, ra vẻ như đang ngửi thấy hương vị của giò heo nướng. 

Nàng liếc sang Mặc Hàn Vũ, chỉ thấy hai mắt hắn ta đang bừng sáng... 

"Thật sao?" 

Hắn ta vội vàng hít sâu một hơi: "Muội không lừa ta chứ?" 

"Ta lừa huynh làm gì?" 

Vẻ mặt Vân Quán Ninh vô tội: "Nghe nói giò heo nướng ở đó ngon cực kỳ! Hàng ngày đều có người xếp hàng dài, nếu đến muộn sợ là không được ăn đâu!" 

"Đa tạ đã báo cho biết! Bổn vương đi trước đây!" 

Bóng dáng mập mạp của Mặc Hàn Vũ lúc này trông vô cùng nhanh nhẹn. 

Mất hút khởi đầu ngõ nhanh như một cơn gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.