“Chỉ có việc này thôi mà ngài cũng không chịu nhượng bộ! Ngài cũng biết vì ngày hôm nay mà thần thiếp đã chuẩn bị như thế nào mà!”
Bà ta tức giận nói: “Hoàng thượng không công bằng! Ngài chỉ bảo vệ con dâu, sợ thần thiếp ăn tươi nuốt sống con dâu của ngài!”
Mặc Tông Nhiên đổ mồ hôi: “Nàng nói bậy gì đấy?"
Advertisement
“Ngài nói bậy gì đấy?”
Đức Phi nói bà ta không phải vẹt, nhưng lại liên tục làm vẹt để nhại lại Mặc Tông Nhiên.
Mặc Tông Nhiên vô cùng đau đầu.
Advertisement
Ông vẫy vẫy tay: “Trẫm biết trong lòng nàng nghĩ cái gì. Trẫm đã để nàng xử lý lục cung, sau này còn nhiều cơ hội mà.”
“Sao phải giành ngày hôm nay với trẫm chứ?”
“Hoàng thượng, theo lời ngài thì tương lai còn dài. Thế sao ngài phải giành ngày hôm nay của thần thiếp?”
Đức Phi không làm Mặc Tông Nhiên tức chết thì không bỏ qua: “Hôm nay là cơ hội tốt!”
“Nếu bỏ lỡ ngày hôm nay thì thần thiếp sẽ không tìm được cơ hội tốt như vậy! Con bé Vân Quán Ninh kia thân thể khỏe mạnh, thường ngày tinh thần sảng láng, sức khỏe tốt như châu chấu, thần thiếp chưa từng thấy nàng ta bị ốm bao giờ.”
Bà ta nói: “Bỏ lỡ ngày hôm nay, thần thiếp còn áp đảo tinh thần nàng ta như thế nào nữa?”
Ngày thường, chỉ có bà ta bị Vân Quán Ninh chọc tức.
Hôm nay, bà ta muốn thừa dịp Vân Quán Ninh bị ốm, đến Minh Vương phủ “chọc tức” nàng một trận!
Rốt cuộc, Vân Quán Ninh bị ốm là chuyện “chuyện lạ trăm năm chỉ có một lần”!
Ai ngờ, hoàng thượng không cho bà ta xuất cung đến Minh Vương phủ.
Không những vậy, ông còn giành với bà ta, bảo hôm nay ông xuất cung đến Minh Vương phủ thăm Vân Quán Ninh, bà ta không được đi theo mà phải ở Vĩnh Thọ Cung đợi ông về...
Đây là quy định gì?
Xưa nay Đức Phi hiếu thắng, cho nên lúc này cũng cãi nhau với Mặc Tông Nhiên.
Thường ngày Mặc Tông Nhiên nhường nhịn bà ta, nhưng hôm nay lại khăng khăng giành với bà ta, không nhường bà ta một bước.
Điều này làm khơi dậy bất mãn trong lòng Đức Phi, cho nên bà ta nhất quyết tranh giành với
ông.
“Ngài còn muốn ra oai phủ đầu sao?”
Mặc Tông Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Hôm nay trẫm không cho phép người xuất cung!”
Đức Phi tức giận đến giậm chân: “Hoàng thượng, ngài cứ cản thân thiếp. Chẳng lẽ ngài xuất cung là có mục đích gì khác sao? Hay là Minh Vương phủ có bí mật gì nên phải gạt thần thiếp?”
Mặc Tông Nhiên chột dạ.
“Nàng nói gì vậy?”
Ông nhíu mày: “Trẫm xuất cũng còn có mục đích gì? Minh Vương phủ cũng không có bí mật gì, trẫm chỉ sợ với tính tình này, nàng sẽ làm Quán Ninh tức chết mà thôi.”
“Hiện giờ nó đang ốm, phải được nghỉ ngơi thật tốt, không phải Dương thái y nói như thế sao?”
Ông còn có bí mật gì...
Ông chỉ nhớ hoàng trưởng tôn của ông quá thôi, muốn gặp Viên Bảo cục cưng quá thôi!
Hồi cũng đã nhiều ngày, có trời mới biết ông nhớ Viên Bảo cục cưng bao nhiêu!
Vì đã đồng ý không thể tiết lộ thân phận của Viện Bảo Với Vân Quán Ninh, cho nên ông chỉ có thể cố nén nỗi nhớ.
Hôm nay vất vả lắm mới tìm được cơ hội, mà ông cũng sợ mình vừa xuất cung thì Đức Phi cũng đi theo khiến thân phận của Viện Bảo bị người khác biết được.
Cho nên, Mặc Tông Nhiên cố ý đến Vĩnh Thọ Cung nói ông đi thăm Vân Quán Ninh.
Bảo Đức Phi đừng đi theo để tránh mẹ chồng nàng dâu hai người lại cãi vã.
Ông nói đường hoàng.
Nào ngờ Đức Phi cũng chuẩn bị xuất cung đến Minh Vương phủ, muốn chọc tức Vân Quán Ninh một trận.
Mặc Tông Nhiên sốt ruột đến đổ mồ hôi đầy đầu.
Vì thế hai người lập tức cãi nhau...
“Lời của hoàng thượng, sao thần thiếp không tin cho được?”
Đức Phi hừ một tiếng: “Trước đây, khi mang thần thiếp tiến cung hoàng thượng từng nói, nói ngài đối xử với thần thiếp như vợ, sẽ không giấu thân thiếp bất cứ chuyện gì?”
“Còn bảo thần thiếp coi ngài như phu quân, hai ta là phu thê bình thường chứ không phải hoàng đế và phi tần”