Nếu đổi là là lúc trước ở kinh thành ai mà nhìn thấy “Long Gia” hắn ta không phải sợ chết khiếp?
Tình huống tối hôm qua tuyệt đối không thể xảy ra với hắn ta được!
Advertisement
Cùng lắm thì đánh cho một trận là được rồi... nhưng cô nãi nãi nói rằng bọn họ phải làm một băng cướp có tố chất, không thể mở miệng ra là đòi chém đòi giết được!
Lại xảy ra ở cửa sau của Vương phủ, lỡ như gây phiền phức cho cô nãi nãi thì phải sao?
Vì vậy, “Long Gia” tối hôm qua chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích đại cục mà ném nữ nhân đó đi thật xa.
Advertisement
“Được rồi, được rồi, vất vả cho ngươi rồi, uất ức cho người rồi!”
Nhìn thấy Độc Nhãn Long giống như một sản phụ chịu phải ấm ức, Vân Quán Ninh cười đến mức không thở được: “Ngươi quay về trước đi! Mấy ngày nữa ta sẽ đến tìm ngươi.”
Hôm qua nàng gọi Độc Nhãn Long đến vốn dĩ là muốn nghiêm khắc mắng cho hắn ta một trận, rồi hỏi hắn ta quản lý bang phái như thế nào vậy.
Nhưng Tống Tử Ngư xảy ra chuyện, đêm qua Độc Nhãn Long lại chịu bấm ức".
Nàng còn phải nghỉ ngơi điều dưỡng trong Vương phủ vài ngày nữa, những chuyện khác chỉ có thể bàn sau mà thôi.
“Vâng, cô nãi nãi.”
Độc Nhãn Long uất ức rời đi.
Hắn ta vừa đi, ngoài cửa liền vang lên tiếng Như Ngọc gọi: “Vương phi! Thuộc hạ không thể ngăn Vương gia được nữa! Người có chuyện gì thì mau chóng giải quyết đi, thuộc hạ sắp chết rồi.”
“Ha..."
Giọng nói của Như Ngọc đột ngột dừng lại.
Như Yên bay tới như một cơn gió: “Vương phi, Như Ngọc bị Vương gia tát ngất rồi!”
“Như Ngọc yếu như vậy sao?”
Vân Quán Ninh lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Không phải.”
Như Yên vội vã giải thích: “Đập vỡ vài bức tường! Như Ngọc bị bức tường đè lên và bất tỉnh rồi.”
Vân Quán Ninh: "... Chậc chậc, tội nghiệp cho Như Ngọc.”
Trong khi đang nói, bóng dáng của Mặc Diệp đã xuất hiện trong tầm mắt: “Vân Quán Ninh! Nàng giấu bổn vương định làm gì đấy? Tại sao không dám để cho bổn vương biết?”
“Có phải nàng giấu nam nhân trong phòng không? Có phải là Tống...”
Đối diện với đôi mắt vô tội của Vân Quán Ninh, lời nói của Mặc Diệp đã đến tận môi, nhưng lại khó khăn nuốt ngược trở xuống.
Trong phòng ngoại trừ Vân Quán Ninh và Như Yên, làm gì còn Tống Tử Ngư nào nữa?
“Mặc Diệp, chàng tức giận như vậy làm gì vậy?”
Vân Quán Ninh đánh đòn phủ đầu trước: “Chàng giận dữ xông vào Thanh Ảnh Viện. Ta nghe nói rằng chàng đã đập vỡ tường Thanh Ảnh Viện của ta rồi đúng không. Rốt cuộc là chàng muốn làm gì?”
“Cái gì mà đang che giấu nam nhân? Chàng tìm thử xem?”
Mặc Diệp nghẹn lời, nhưng vẫn ngoan cố nói: “Bổn vương nghe thấy trong phòng này có mùi của nam nhân khác.”
Mùi của Độc Nhãn Long... à, rất là “nam nhân”.
Làm sao Vân Quán Ninh có thể thừa nhận cho được?
Nam nhân nào?”
Nàng nói không nên lời nhìn hắn: “Nói chàng là cựu vương, chàng còn không thừa nhận! Chàng nhìn chính mình xem có giống cầu không?”
“Vừa nói trong miệng ta có mùi thuốc, vừa nói trong phòng của ta đang giấu một nam nhân khác. Chàng đào cái Thanh Ảnh Viện này ra rồi lật tung xem nếu như có thể tìm được một nửa nam nhân nào đến đây, ta sẽ gọi chàng là ba!"
Khí thế của nàng rất lớn.
Mặc Diệp sửng sốt: “Ba là cái gì?”
“Chàng đừng có quan tâm đến chuyện đó! Chàng tìm ra cho ta trước đã! Nếu như không tìm được, chàng phải gọi ta là ba!”