Chu Oanh Oanh nhăn mặt thành một đoàn, xoắn xuýt nhìn Vân Quán Ninh: "Ninh nhi, hay là muội vào trong xem đi, ta không vào đâu."
Vân Quán Ninh ngơ ngác: "Tại sao?"
Không phải người này đau xót cho nam nhân của mình mới chạy tới cầu cứu với nàng hay sao?
Advertisement
"Ta sợ thấy tình cảnh hiện giờ của Mặc Hàn Vũ, như vậy tình cảm dành cho ngài ấy sẽ giảm đi mất."
Chu Oanh Oanh duỗi hai tay ra, một mặt dè chừng: "Ta vẫn là nên về tẩm viện trước, nhớ lại dáng vẻ đẹp trai nhất của ngài ấy, chờ vết thương của ngài ấy khỏe hẳn rồi sẽ nhìn mặt lại sau."
Dứt lời, Chu Oanh Oanh cũng không quay đầu lại, một mạch bỏ đi.
Advertisement
Lý do này, thật đúng là rất khác biệt.
Lẽ nào Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh thành thân mấy năm nay vẫn luôn có thể duy trì "lửa tình" như vậy, chính là nhờ vào hồi tưởng về quá khứ?
Một tiếng hét thảm vang lên, lại là truyền tới từ đại sảnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Quán Ninh.
Như Ngọc vội hỏi: "Vương Phi, mau chóng vào trong thôi."
Còn chậm trễ nữa, hắn ta thật sự là sợ chủ tử của mình sẽ đánh chết Mặc Hàn Vũ mất!
Vân Quán Ninh thu lại tâm tư, vội vã tiến vào trong đại sảnh.
Mới vừa vào cửa, hình ảnh trước mặt đã khiến nàng trợn mắt, há hốc mồm!
Đúng như lời của Chu Oanh Oanh nói, Mặc Hàn Vũ bị đánh đến nôn thốc nôn tháo.
Lúc này, hắn ta bị Mặc Diệp đánh đến mặt mũi sưng vù, máu cũng chảy ròng ròng, dáng vẻ trông vô cùng khổ sở. Nhưng mà cảnh tượng này lại xảy ra với một Mặc Hàn Vũ béo ú như thế, nhìn kiểu gì cũng có chút buồn cười.
Trong đại sảnh bốc lên một cỗ mùi vị nồng nặc không thể nào diễn tả được bằng lời.
Vân Quán Ninh nín thở, vẫn đứng ở bên cửa không có vào.
Lúc này nàng coi như cũng đã hiểu, vì sao Chu Oanh Oanh lại không muốn nhìn thấy tình trạng hiện tại của Mặc Hàn Vũ rồi.
Hình tượng như này quả thực là có chút khó coi.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh tới, Mặc Diệp đang ngồi trên người Mặc Hàn Vũ hành hung lại lập tức trở mình.
Hắn nhanh chóng thu lại dáng vẻ của mình, vẻ mặt vẫn không biến sắc đi tới cạnh cửa hỏi: "Ninh nhi, sao nàng lại tới? Đêm khuya gió lạnh, cơ thể của nàng lại đang không được khỏe..."
"Là ai mật báo cho Ninh nhi biết?"
Một giây trước, Mặc Diệp vẫn còn dịu dàng hỏi han Vân Quán Ninh.
Một giây sau đã như Diêm Vương giảng thế, trừng ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn sang Như Ngọc, hung ác đạp người kia một cước: "Ăn cây táo rào cây sung!"
"Nếu đêm nay Ninh nhi mà bị cảm lạnh, bản vương sẽ băm người ra cho chó ăn!"
Như Ngọc oan ức nói: "Chủ nhân, không phải thuộc là cáo trạng cho Vương Phi."
"Là... Là Hàn Vương phi..."
Hắn ta không hề do dự khai Chu Oanh Oanh ra.
Mặc Diệp bỗng cau mày.
Nhưng mà Chu Oanh Oanh đó lại chính là hoàng tẩu của hắn, dù hắn có tức giận cũng không thể phóng tới hậu viện mà lôi Chu Oanh Oanh ra đánh được.
Mặc Diệp lập tức ôm Vân Quán Ninh vào trong lồng ngực, dùng cơ thể chặn lại gió ở ngoài cửa: "Vào trong rồi nói chuyện."
"Hay là đi ra ngoài đi."
Hiện trường trong đại sảnh bây giờ hoang tàn, chật vật, còn có mùi khó ngửi. Mặc Diệp nắm tay Vân Quán Ninh dắt ra bên ngoài.
"Chờ đã."
Vân Quán Ninh níu tay người kia lại, kiên cường đứng yên tại chỗ nói: "Mặc Diệp, đêm nay ta đã nói với chàng cái gì? Chàng hoàn toàn không coi mấy lời đó ra gì đúng không?"
Mặc Diệp liếc mắt nhìn Mặc Hàn Vũ đang nằm thoi thóp trên đất, nói: "Ninh nhi, về rồi hãy nói."
"Ta không đi."
Vân Quán Ninh cố chấp níu hắn lại: "Tại sao chàng lại động thủ với Hàn Vương?"
Lúc này, Mặc Hàn Vũ nằm trên đất mới oan ức há miệng: "Qu...án Quán Ninh... Lão thất muốn đánh chết ta, muội nhanh cứu ta với.."