Mặc Diệp ở bên cạnh không nhịn được nói: "Là do gần đây Bổn vương bận quá mà thôi."
"Thôi đi, chàng chính là không giỏi bằng con trai."
Vân Quán Ninh không do dự chế giễu hắn một trận: "Còn cần con trai giúp đỡ, Mặc Diệp, chàng có xấu hổ không vậy hả?"
"Gần đây Bổn vương thật sự rất bận."
Mặc Diệp nhíu mày lại.
Những người dám coi thường hắn trong thiên hạ thật sự không có mấy người!
Advertisement
Một lớn một nhỏ trước mặt này hết lần này tới lần khác coi thường hắn.. mà hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Hắn không chọc nổi vào hai mẹ con họ.
Cũng không thể trách Mặc Diệp được.
Gần đây đủ các loại việc rắc rối tụ tập lại, hắn thật sự bận đến mức chân không chạm đất, Vân Quản Ninh lại bị bệnh, hôm nay hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi ở nhà, vẽ tranh cùng với nàng.
"Con trai, nói như vậy thì lúc nãy con đã thành công rồi phải không?"
Vân Quán Ninh nhìn cái lỗ bị nổ tạo thành, còn có khuôn mặt đen thùi lùi của Viên Bảo...
Advertisement
Một cảm giác gọi là "tự hào" tràn đầy trong lồ ng ngực của nàng.
Nàng hận không thể ôm Viên Bảo trèo lên tường thành cao nhất của kinh thành nói với thiên hạ rằng: Con trai bà đây là người giỏi nhất thiên hạ!
"Cũng coi như thành công ạ."
Viên Bảo bĩu môi nói: "Nhưng vẫn còn vài chỗ nguy hiểm."
"Con cần phải cải tiến thêm."
Nói xong, nó chui ra khỏi lòng Vân Quán Ninh, nhìn cái lỗ trước mặt suy nghĩ: "Con đã bị nó nổ một cái, người khác chắc chắn cũng sẽ bị nổ"
"Rốt cuộc nên làm thế nào để cải tiến nó nhỉ..."
"Để Phụ vương nghiên cứu với con.
Mặc Diệp cũng không để ý đến đống bùn đất, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Viên Bảo.
Nhìn bộ dạng hai cha con một lớn một nhỏ ngồi xuống đất, chăm chú nghiên cứu thuốc nổ...
Vân Quản Ninh cười giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt vui vẻ nói: "Nam nhân nghiêm túc là đẹp trai nhất!"
"Đa tạ đã khen ngợi."
Mặc Diệp không biết xấu hổ nhận sự khen ngợi của nàng.
Vân Quản Ninh trợn mắt nói: "Ta đang khen con trai, không phải khen chàng."
Mặc Diệp: "... Trái tim của Bổn vương đau quá"
Vân Quán Ninh không thèm đáp lại hắn, quay người đi vào định nghỉ mát hóng gió nghỉ ngơi.
Chỉ chốc lát sau nàng đã ngủ say rồi.
Mặc Diệp thấy nàng ngủ rồi, bảo Như Yên lấy một chiếc chăn mỏng qua cẩn thận dịu dàng đắp cho nàng. Một ngọn gió thổi nhẹ qua, mấy cánh hoa rơi xuống gò má của Vân Quán Ninh.
Chiếc quạt tròn trong tay nàng cũng nhẹ nhàng rơi xuống.
Cảnh tượng này quả thực là đẹp như tranh vẽ.
Hai ngày nay, Tô Binh Thiện đến Ngự Thư Phòng đưa lời nhiều nhất chính là:
"Hoàng thượng, nghe nói Đức Phi nương nương đang đập phá Vĩnh Thọ Cung!"
"Hoàng Thượng, nghe nói Đức Phi nương nương tức tới mức muốn tuyệt thực tự sát!"
"Hoàng Thượng, nếu người còn không đi gặp Đức Phi nương nương, có lẽ sau này sẽ không gặp được nữa!"
Những câu này đã nói vô số lần và vẫn còn đang lặp lại.
Có thể thấy rằng Đức Phi chỉ là cố ý uy hiếp Mặc Tông Nhiên, ép ông đi gặp bà mà thôi... Trong mắt người ngoài, vị Đế vương tôn quý khí phách trong hai ngày nay ngay cả cải cổ cũng không nhìn thấy.
Ông không dám đi gặp Đức Phi!
Cho đến ngày thứ ba, Đức Phi đích thân đi vào Ngự Thư Phòng.
Bà quả thật là đã phá hủy cổng Vĩnh Thọ Cung!
Thấy bà khí thế hùng hổ đi vào Ngự Thư Phòng, đám người Tô Binh Thiện và Lương tiểu công công đều nhanh nhẹn chuồn ra ngoài.
Mạc Tông Nhiên đang nằm trên giường, trong tay là một ấm trà mới pha.
Ông cảm giác thấy nhiệt độ trong Ngự Thư Phòng đột nhiên giảm xuống vài độ...
Ông vô thức ngẩng đầu lên, sau đó thì suýt chút nữa ngã từ trên giường xuống!
"Ôi, Ái phi, sao nàng lại đến đây?"
"Hoàng thượng nhìn thấy nô tì chắc hẳn rất là kinh ngạc nhỉ?"
Đức Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn ông: "Hai ngày nay, nô tì ăn không ngon, ngủ không yên. Hoàng thượng ngược lại lại rất nhàn nhã nhỉ!"
Bà sắp bị chọc cho tức chết rồi!
"Không phải Trẫm..."
"Không phải là đã cấm túc nô tì rồi à?"
Đức Phi cười lạnh: "Thật xin lỗi nhé Hoàng Thượng, nô tì không làm theo thánh chỉ của ngài. Nếu như ngài tức giận, cùng lắm thì bắt nô tì vào thiên lao là được!"
Ông nào dám?
Mặc Tông Nhiên nuốt nước bọt nói: "Ái phi có chuyện gì thì từ từ nói."
"Chúng ta đừng nên động tay động chân."
Nhìn thấy Đức Phi dơ tay, Mặc Tông Nhiên lập tức nói.
"Nô tì chỉ là muốn xem xem da mặt của Hoàng Thượng rốt cuộc dày đến mức nào mới có thể mặt không đỏ, thở không gấp lừa gạt tình cảm của nô tì"
Dứt lời, tay của bà đã chạm đến mặt của Mặc Tông Nhiên.
Đức Phi nhéo mạnh một cái, Mặc Tông Nhiên đau đớn hô lên.
"À, da mặt này của Hoàng Thượng đúng thật là rất dày"
Đức Phi bỏ tay ra, nhìn Mặc Tông Nhiên đang xoa mặt nói: "Hoàng Thượng, món nợ này đã qua ba ngày rồi. Hai ngày nay nô tì vẫn luôn nghĩ xem nên tính toán thế nào với Hoàng Thượng"
“Hoàng Thượng, ngài cảm thấy chúng ta nên tính món nợ này thế nào đây?"
"Trẫm sẽ thường châu báu cho nàng!"
Mặc Tông Nhiên không chút do dự nói.
"Hừ!"
Đức Phi cười nhạo, chẳng thèm ngó ngàng.
Châu báu ư?
Châu báu của bà đã chất đầy Vĩnh Thọ cũng từ lâu, còn thiếu chút châu báu đẩy của ông à?
Mặc Tông Nhiên khó xử, còn chưa nghĩ ra cách gì thì đã có một giọng nói nũng nịu truyền từ ngoài cửa vào: "Hoàng Thượng, nô tì đưa canh đến cho người ạ!"