Ngay khi Đức phi xông vào Ngự Thư Phòng, đám người Tô Bình Thiện và Lương tiểu công công cũng đã tự động biến mất.
Cho nên ngay lúc này đây, ngoài cửa Ngự Thư Phòng không một người phòng thủ.
Thục phi không gặp chút trở ngại mà mở cửa Ngự Thư Phòng ra.
Advertisement
Đức phi và Mặc Tông Nhiên liếc nhìn nhau, bà ta giận sôi gan, ánh mắt chất vấn Mặc Tông Nhiên: Tuyệt quá, lúc này mới được mấy ngày? Hoàng Thượng đã cùng Thực phi thân mật nóng bỏng?
Mặc Tông Nhiên oan ức: Trẫm không có!
Thục phi uốn éo vòng eo tiến vào, trong tay bưng theo chén canh: “Hoàng Thượng.”
“Ơ, Đức phi muội muội cũng ở đây à?”
Advertisement
Đức phi: “???”
“Thục phi muội muội, người gọi bổn cung là gì?”
Ha, mới mấy ngày không gặp, bà ta đã biến thành Đức phi muội muội rồi
sao?
“Nghe nói Đức phi muội muội bị Hoàng Thượng cấm túc vài ngày, trong lòng bổn cung vô cùng đồng cảm. Từng có suy nghĩ sẽ nói tốt cho Đức phi muội muội nhưng cũng không biết vì sao Đức phi muội muội lại chọc cho Hoàng Thượng tức giận.”
Thục phi che miệng, nụ cười ấy khiến cả người nàng ta run lên.
“Bổn cung sợ nói sai ngược lại sẽ tổn hại đến tình cảm giữa Hoàng Thượng với Đức phi muội muội.”
Vẻ mặt nàng ta vô tội: “Cho nên đành phải một mình ôm vào người gánh năng xử lý lục cung này. Đức phi muội muội, người sẽ không oán trách tỷ tỷ không nói giúp người, đúng không?”
Đức phi: “???”
Muốn nói thì cứ nói thôi, hà cớ gì mà thân mình vặn vẹo y hệt như Bạch Cốt Tinh vậy hả?
“Ai nói ta chọc giận Hoàng Thượng?”
Mặc Tông Nhiên ở một bên cũng ho nhẹ một tiếng, cố gắng giảm bớt sự xấu hổ trong điện.
Đúng vậy!
Đức phi chọc giận ông chỗ nào?
Rõ ràng là ông chọc giận Đức phi cho nên mới cẩm túc bà ta trong Vĩnh Thọ Cung...
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Thục phi đồng cảm liếc nhìn Đức phi một cái, đi vòng quanh bà ta một vòng, thở dài nói: “Nhưng mà Đức phi muội muội cũng không cần phải đau lòng, Hoàng Thượng yêu chiều người nhiều năm nhất định không đành lòng lạnh nhạt với ngươi.”
Đức phi nhíu mày càng sâu hơn.
Thị lực của Thục phi không tốt hả?
Nhìn chỗ nào thấy bà ta đau lòng?
Lúc này rõ ràng là bà ta đang tức giận, tức giận đấy!
“Hoàng Thượng”
Bàn tay của Thục phi tay nhẹ nhàng đặt nơi đầu vai Mặc Tông Nhiên: “Bất kể Đức phi muội muội chọc giận ngài như thế nào.”
“Vẫn xin Hoàng Thượng nhìn đến thân phận của Minh Vương, Minh Vương phi cùng với Cửu Công chúa mà bỏ qua cho Đức phi muội muội lần này được không ạ!”
Nàng ta tự cho là đúng mà nói tốt thay cho Đức phi.
Mặc Tông Nhiên hết sạch kiên nhẫn, đẩy tay nàng ta ra: “Nói chuyện đáng hoàng, vặn vẹo cái gì? Động tay động chân làm cái gì? Lúc này nàng đến gặp trẫm làm cái gì?”
Mấy lần “Cái gì” suýt nữa hỏi cho Thục phi ngơ người luôn.
“À, thần thiếp đến đưa canh nóng cho người ạ.”
Thục phi nhớ đến mục đích đến của mình, vội vàng mở nắp chén canh ra, múc một chén nhỏ đưa qua: “Thần thiếp hầm suốt một canh giờ đấy.”
“Hoàng Thượng nếm thử xem hương vị thế nào?”
Mặc Tông Nhiên kháng cự: “Trẫm không khát.”
Đức phi nhìn dáng vẻ hoàn toàn không bằng lòng chút nào của ông thì trong lòng thoáng vui vẻ: “Làm sao Thục phi muội muội biết bổn cung khát thế?”
“Nói chuyện với Hoàng Thượng lâu như vậy làm miệng cũng khô hết rồi! Hoàng Thượng không uống thì để bổn cung uống!”.
Đức phi lập tức nhận lấy canh: “Hương vị thật sự không tệ đâu! Thục phi muội muội vất vả rồi.”
Bà ta bưng canh lên uống một hơi cạn sạch.
Thục phi dám đưa đến cho Mặc Tông Nhiên uống thì tuyệt đối không dám động tay động chân với canh ở bên trong.
“Ngon thật đấy! Múc cho bổn cung thêm một chén đi!”