"Hiểu lầm? Thần thiếp thấy bộ dạng đến đưa canh của Thục phi rất thuần thục!”
Đức phi tiếp tục cười lạnh: “Hoàng Thượng phải lừa gạt nhiều nữ nhân như vậy, nhất định là rất mệt đúng không?”
“Thần thiếp là nữ nhân thích làm càn làm bậy, không nói đạo lý! Không hiền thục rộng lượng giống những nữ nhân khác, thân thiếp luôn lòng dạ hẹp hòi thích tính toán chi li, nhất định khiến Hoàng Thượng rất nhàm chán, đúng không?”
Advertisement
“Trẫm không có..”
“Đủ rồi! Hoàng Thượng cũng không cần giải thích, sau này thần thiếp cũng không cần giải thích nữa.”
Đức phi lạnh lùng liếc ông một cái: “Từ ngày hôm nay, thần thiếp tự xin cấm túc! Về sau sẽ không xuất hiện trước mặt hoàng thượng nữa.”
“Nếu như Hoàng Thượng cảm thấy Vĩnh Thọ Cung quá mức thân cận, thần thiếp chướng mắt. Có thể tống cổ thần thiếp đến hành cung, hoặc là đến núi Vân Đài xuống tóc tu hành đều được!”
Advertisement
“Đủ rồi! Nàng càng nói càng quá đáng đấy.”
Mặc Tông Nhiên cau mày: “Hơn hai mươi năm nay, trẫm đối xử với nàng như thế nào, chẳng lẽ nàng không rõ sao?”
“Tội gì phải nói những lời này chọc tức trẫm?”
Ông không vui vẻ phất tay áo đi đến bên cạnh cửa, đang muốn sai phái Tô Bình Thiện nhanh chóng đi thỉnh “Cứu tinh” tới cứu cánh thì cửa Ngự Thư Phòng đã bị người khác đẩy ra...
Ngay khi cửa cung điện mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Mặc Tông Nhiên sững sờ một lúc, sau đó lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, kéo Vân Quán Ninh đi vào: "Lại đây, Quận Ninh mau vào đây!"
Vân Quán Ninh bị kéo vào phòng Ngự Thư Phòng.
"Phụ hoàng, có chuyện gì vậy?"
Giọng điệu của Mặc Tông Nhiên thoải mái hơn nhiều: "Mẫu phi của con đang nổi giận, mau vào đây để bà ấy mắng một trận cho hả giận! Nếu không hôm nay bà ấy giận trẫm đến chết!"
Vân Quán Ninh: "...Vậy con dâu đến đây để bị ức hiếp?"
"Đúng vậy!"
Mặc Tông Nhiên trả lời dứt khoát.
Với nhìn đó, Vân Quán Ninh không nỡ oán giận ông ấy!
Nàng bị Mặc Tông Nhiên kéo đến trước mặt Đức Phi.
Khuôn mặt của Đức Phi rất tệ.
Mặc Tông Nhiên cười dỗ dành: "Ái phi, không phải nàng muốn mắng Quán Ninh sao? Không phải, người đến rồi! Trẫm sẽ nhường chỗ cho nàng, đóng cửa lại để nàng mắng nó cho đã."
"Nàng đừng tức giận nữa!"
Nói xong, ông ấy định nhanh chóng chuồn đi.
"Đứng lại!"
Đức Phi hét lên, Mặc Tông Nhiên ngay lập tức đứng yên tại chỗ không động đây.
"Hoàng thượng, ý người là gì?"
Đức Phi che chở cho Vân Quán Ninh ở sau lưng, nhìn chằm chằm Mặc Tông Nhiên: "Trong mắt người, con dâu của thần thiếp chính là nơi để trút giận, là con cừu non chịu tội thay, có đúng không?"
Vân Quán Ninh nhướng mày.
Đức Phi đang bảo vệ nàng?
Mặc Tông Nhiên cũng cảm thấy bối rối:"Ái phi..."
"Lỗi của chính hoàng thượng, dựa vào đâu mà lại để cho người khác gánh thay cho người?"
"Hoàng thượng, người hung dữ cái gì? Sao? Cảm thấy thần thiếp trút giận lên người sao? Cho nên mới cảm thấy khó chịu muốn đổ cho Ninh nhi? Người làm cha chồng như vậy, quá là không xứng đáng rồi đó?"
Đức Phi che chở cho Vân Quán Ninh như con ruột.
Mặc Tông Nhiên đột nhiên không hiểu.
Cách đây vài ngày, rốt cuộc là ai đã vì đến Minh Vương Phủ giận Vân Quán Ninh mà cãi nhau một trận ầm ĩ với ông ấy?
Hôm nay, Vân Quán Ninh ở ngay trước mặt, vậy mà bà ấy lại che chở nàng, khiến ông ấy bị mắng đến mức người đầy bụi đất?
"Không phải là nàng nói muốn đến Minh Vương phủ..."
Mặc Tông Nhiên uất ức.
"Đó là chuyện của vài ngày trước! Chuyện đã qua rồi còn nhắc lại sao?"
Đức Phi hừ lạnh một tiếng, đầy ngang ngược nói: "Thần thiếp hôm nay nói câu này, sau này ai dám bắt nạt con dâu thần thiếp, người đó sẽ không xong với bổn cung!"