Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 62: Phản Bác





Trong đầu đám người Lâm Tử Thanh không ngừng hỏi, từ khi nào Trương Thiên lại có quyền thế lớn như vậy ở thành phố Thiên Hải?
Các cô chờ đợi câu trả lời của Trương Thiên, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.

Trương Thiên mỉm cười, cũng không có giải thích, trước đó phải dạy dỗ Tề Mộc Lương một chút đã!
Bạch Tiểu Mộc nhìn thấy Tề Mộc Lương gào lên, liền nói: “Chủ nhà Tề, tối hôm qua mới đến nhà dạy dỗ con trai ông, hôm nay ông lại qua đây đắc tội với anh Thiên của chúng ta? Xem ra là nhà họ Tề vẫn to gan lớn mật quá!”
Bạch Doãn Sinh và Tề Mộc Lương coi như có quen biết, ông nhíu mày hỏi: “Lão Tề, ông đã làm chuyện gì có lỗi với chủ tịch Trương thế?”
Tề Mộc Lương chuyển hướng nhìn Bạch Doãn Sinh, nói: “Anh Bạch, hiểu lầm rồi, oan uổng quá!”
“Em không biết đây là Thiên gia, nếu em mà biết, em làm sao dám bất kính được?”
Hiện tại ai chẳng biết thành phố Thiên Hải đã đổi chủ rồi, bất kì thương nhân giàu có nào cũng đều muốn nịnh bợ người của Thiên Diệu!
Nhưng Trương Thiên khá kín tiếng, cũng không có công khai thân phận của mình, dù sao cũng không cần thiết cho lắm, anh thật sự không có nhiều hứng thú với chuyện kiếm tiền.

Châu Vũ nghi hoặc hỏi: “Anh Thiên, sao lại thế này? Chủ nhà Tề này lại chọc giận anh sao?”
Trương Thiên quay đầu lại nói với Châu Vũ: “Tên phế vật Tề Nguyên Thiều kia còn muốn bỏ thuốc vợ của tôi và cô em vợ, tôi đây không phải nên muốn mời Tề thiếu ăn một bữa ‘tiệc lợn’ sao?”
“Vốn dĩ việc này tôi đã nói xong rồi, không ngờ tên chủ nhà họ Tề này lại muốn đến tìm tôi đến tính sổ!”
“Cái gì?” Châu Vũ kinh ngạc, đồng thời cũng trở nên cực kỳ phẫn nộ: “Tề Nguyên Thiều lại còn dám giở trò với chị dâu, làm anh Thiên không tức giận mới lạ?”
Tề Mộc Lương nghe thấy Châu Vũ tức giận quạt ra lửa, ông ta vội vàng cầu xin tha thứ nói: “Châu tổng, không phải như cậu nghĩ đâu, cũng bởi vì tôi không quen biết chủ tịch Trương, cho nên mới làm ra chuyện như vậy!”
“Tề Mộc Lương tôi thật sự biết sai rồi, xin Thiên gia tha thứ cho tôi!”
Châu Vũ khẽ cười, nói: “Dám quấy rối cả chị dâu, lại còn muốn cầu xin tha thứ? Mau bảo con trai ông qua đây đền mạng đi!”
Bạch Tiểu Mộc gật đầu nói: “Đúng, chị dâu chúng tôi bị bắt nạt, Tề Nguyên Thiều hắn hẳn phải chết không cần phải nghi ngờ!”
Vẻ mặt Triệu Chí Hổ hung ác, giận dữ nói: “Chị dâu mà lại để thằng chó Tề Nguyên Thiều kia có thể nhìn thấy sao? Anh Thiên cứ hạ lệnh đi, em lập tức đi bắt thằng chó Tề Nguyên Thiều ấy!
Dưới sự dẫn dắt thành công của Châu Vũ, ba người này tuyệt đối đang cố gắng vuốt mông ngựa!
Nhưng người ở trong thành phố Thiên Hải nghe thấy ba nhân vật lớn thề thốt thì khiếp sợ không thôi, thậm chí là khâm phục Lâm Tử Thanh thật là may mắn.

Lâm Tử Thanh nghe thấy mình quan trọng như vậy, ngay cả những người này đều nói thay mình, trong lòng cũng cảm thấy có chút vui sướng.


Lâm Tiểu Nhã lại một lần nữa cảm thấy Trương Thiên thật mạnh mẽ.

Ngưu Bài tự xấu hổ ít hỏi, chỉ có thể là một câu ‘ông chủ, lợi hại’ đi khắp thiên hạ!
Tề Mộc Lương nghe thấy người của Thiên Diệu muốn bắt con trai mình thi hành án tử, ông ta cực kỳ sợ hãi, cuống quít chuyển sang Trương Thiên cầu xin tha thứ: “Thiên gia đừng mà, khi quay về tôi sẽ dạy dỗ thằng con trai kia, nhưng cầu xin cậu buông tha cho nó.


Trương Thiên lắc lắc đầu, cười nói: “Không phải ban nãy Trương Thiên tôi đã cho chủ nhà Tề cơ hội rồi sao?”
“Tôi cũng đã khuyên chủ nhà Tề phải thận trọng khi quyết định, thế nhưng ông vẫn không biết phải trái chui vào chỗ chết!”
Tề Mộc Lương nhìn thấy ý tứ của Trương Thiên muốn tiếp tục truy cứu, ngay lập tức lại một lần nữa dập đầu, đụng vào mặt đất có chút tiếng vang, miệng kêu lên: “Thiên gia, tha thứ cho tôi!”
Ngay sau đó lại chuyển hướng sang Lâm Tử Thanh, lại dập đầu thật mạnh nói: “Chị dâu, xin hãy tha thứ!”
“Cầu xin đại nhân không tính toán với tiểu nhân, có thể giơ cao đánh khẽ, buông tha cho nhà họ Tề chúng tôi!”
Tề Mộc Lương ngàn vạn lần không ngờ tới người đã hơn năm mươi tuổi lại nhẹ giọng cầu xin như vậy ở ngay thành phố Thiên Hải, thế nhưng người ông ta đắc tội lại là Thiên gia này, thật sự không có cách nào.

Các ông chủ của thành phố Thiên Hải có mặt ở đây đều thay người nhà họ Tề vắt ra một đống mồ hôi, đương nhiên bọn họ biết sức mạnh của Thiên Diệu.

Đồng thời cũng lại một lần nữa khiến cho bọn họ cảm thấy sức mạnh của Thiên Diệu còn khủng khiếp hơn so với trong tưởng tượng, hạng nhất như nhà họ Tề còn phải thấp giọng như vậy, nếu đổi thành công ty của chính bọn họ, sớm cũng đã xong đời?
Trong lòng ào ào nhắc tới: “Thiên Diệu không thể trêu vào, Thiên gia cũng không thể đắc tội!”
Lúc này thật yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang chờ Trương Thiên lên tiếng!
Giống như là chờ đợi phán quyết cuối cùng với nhà họ Tề!
Trương Thiên cũng sẽ không nhân từ, lại lắc đầu không để cho cơ hội, nhàn nhạt nói: “Hiện tại cầu xin tha thứ cũng vô ích rồi, cơ hội ông cũng đã bỏ qua.


“Nhà họ Tề không thể sống, Trương Thiên tôi cũng không thể nói không giữ lời!”
“Quay về mà trách con trai của ông đi, tất cả cũng đều do hắn tạo thành.



Phá một sản nghiệp, đối với Trương Thiên mà nói cũng không tàn nhẫn, ngược lại còn cảm thấy xử lý như vậy đã rất khoan dung rồi, dù sao anh cũng là một nhân vật thường xuyên đứng trước bờ sinh tử, nhiều ít có chút chết lặng.

Trương Thiên xoay người nói với Châu Vũ: “Tập đoàn Thiên Diệu bắt đầu từ giờ phút này hoàn toàn trấn áp tất cả sản nghiệp của nhà họ Tề, trong vòng ba ngày phải khiến nhà họ Tề biến mất khỏi thành phố Thiên Hải, nếu ai tiếp tế nhà họ Tề thì chính là kẻ thù của tập đoàn Thiên Diệu, về sau tập đoàn Thiên Diệu vĩnh viễn không hợp tác.


“Vâng, anh Thiên!” Châu Vũ đáp lại.

“A Hổ, chuyện nhà họ Tề này cứ giao cho cậu giải quyết đi, giữ lấy mạng là được!” Trương Thiên lạnh giọng sắp xếp.

“Dạ vâng, Thiên gia!” Triệu Chí Hổ gật đầu đáp.

Nghe thấy kết quả này, phần đông ông chủ hít một hơi thật sâu.

Nhất là này mấy ông chủ có quan hệ với nhà họ Tề, họ đều nhao nhao muốn gọi điện thoại về công ty, bảo nhân viên dừng quan hệ hợp tác với nhà họ Tề.

Nếu muốn bảo toàn mạng sống ở thành phố Thiên Hải, nào ai dám đắc tội tập đoàn Thiên Diệu chứ?
Tề Mộc Lương ngẩn người, ông ta cảm thấy toàn bộ cố gắng nửa đời người đều đã uổng phí.

Nhưng ông ta không phục, tuyệt đối không muốn nhận kết quả này, dập đầu hô to, nói: “Thiên gia, xin đừng! Cầu xin cậu buông tha cho nhà họ Tề chúng tôi, chỉ cần cho chúng tôi một con đường sống, tôi đảm bảo về sau nhà họ Tề chỉ có tôn thờ cậu, Thiên gia, chị dâu!”
Trương Thiên đương nhiên là không chút động lòng!
Đông Khôi Xã đều đã diệt tận gốc, lại tiêu diệt nhà họ Tề của ông ta thì có sao đâu?
Có điều Lâm Tử Thanh lại mềm lòng, cô cau màu lại gần sát với Trương Thiên, nói: “Xử lý nhà họ Tề như vậy, có phải có chút quá đáng không?”
“Thật ra người đắc tội với chúng ta là Tề thiếu gia nhà bọn họ, chúng ta dạy dỗ Tề thiếu gia là được rồi, hoàn toàn không có liên quan nhiều đến ông chủ Tề, cũng không cần liên lụy đến nhà họ Tề bọn họ!”
“Em cảm thấy hay là chúng ta buông tha cho ông ta đi!”
Trương Thiên tuy rằng không đồng ý với cách làm nhân từ như vậy, dù sao mấy kẻ địch nên diệt trừ tận gốc, nhưng lời của vợ thì phải nghe theo.


“Bộ dạng vậy sao?”
Anh quay đầu lại nhìn nhan sắc xinh đẹp của vợ mình, cười hỏi: “Vợ à, thật sự cứ nhẹ nhàng như vậy mà bỏ qua bọn họ ư?”
Khuôn mặt Lâm Tử Thanh lạnh như băng bị trêu chọc có chút ửng đỏ, chớp chớp đôi mắt đẹp, hơi gật gật đầu.

Tề Mộc Lương nhìn thấy cơ hội được xoay chuyển, lập tức dập đầu cảm tạ nói: “Cảm ơn chị dâu, cám ơn chị dâu buông tha cho nhà họ Tề tôi!”
Bạch Doãn Sinh nhìn về phía Trương Thiên, thương cảm giải thích nói: “Hội trưởng Trương, nhà… nhà họ Tề này được xem như là xí nghiệp lâu năm ở thành phố Thiên Hải, tôi và ông ta cũng có vài phần tình nghĩ, hy vọng hội trưởng ông có thể xử lý nhẹ nhàng!”
Trương Thiên nhìn lướt qua, gật đầu với Lâm Tử Thanh, nói: “Được rồi, ai bảo anh thích ăn bám em?”
Lâm Tử Thanh vốn đã đỏ bừng mặt, nói như vậy, lại ngượng ngùng đến mức hai bên tai cũng đỏ ửng.

Trương Thiên nhìn về phía Tề Mộc Lương, hừ, một tiếng rồi nói: “Coi như ông gặp may, thấy vợ của tôi bao dung độ lượng, vậy thì buông tha cho nhà họ Tề các ngươi một đường sống.


“Cám ơn Thiên gia! Cảm tạ chị dâu!” Tề Mộc Lương dập đầu nói.

Trương Thiên nhún vai nói: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát.


“Tuy rằng tôi cho ông một con đường sống, nhưng cuối cũng ngươi nhà họ Tề vẫn là đắc tội với tôi, tôi muốn một nửa tài sản của nhà họ Tề mấy người chuyển sang tập đoàn Thiên Diệu, coi như là bồi thường đi!”
Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng trọng lượng rất nặng.

Trương Thiên là muốn khiến cho người ở đây đều hiểu được, đắc tội với tập đoàn Thiên Diệu, đắc tội với anh đều không thể dễ dàng buông tha, anh muốn xây dựng sức mạnh của Thiên Diệu ở thành phố Thiên Hải.

Đối với kết quả này, trong đầu mọi người coi như là thuyết phục, cũng không có gì quá phận.

Tề Mộc Lương vì bảo toàn mạng sống, đương nhiên đồng ý xuất ra một nửa tài sản, nếu phản kháng thì khác gì toàn bộ tài sản nhà họ Tề cũng không còn?
Ông ta gật đầu muốn nói: “Tôi đồng…”
Nhưng lời còn chưa nói ra, lại có một tràng âm âm truyền tới.

“Con mẹ nó, đứa nào muốn cướp tài sản của nhà họ Tề bọn tao? Dám nói ra những lời này ở thành phố Thiên Hải, sợ là chết não rồi?”

“Tránh ra tránh ra, để Tề Nguyên Thiều tao nhìn xem rốt cuộc là tên nào dám ngạo mạn như vậy?”
Người mới tới chính là Tề Nguyên Thiều.

Gã vừa mới tỉnh lại, bởi vì Chung thiếu nghe nói gã gặp chuyện không may, trước tiên đã đưa cho gã thuốc giải, cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại.

Sau khi Tề Nguyên Thiều tỉnh lại, nghe người hầu của gã nói bố mình đã đi tìm Trương Thiên hỏi tội, cho nên gã cũng nhanh chóng chạy tới.

Gã cảm thấy quyền lực của Tề Mộc Lương ở thành phố Thiên Hải rất lớn, ngoại trừ mấy người ở vị trí cao nhất ra thì cũng là một tay che trời, cho nên biết bố của mình ra tay, nhất định có thể nhẹ nhàng giải quyết Trương Thiên, gã muốn qua đây đích thân nhìn xem kết cục của Trương Thiên.

Cũng không ngờ đến ở bên ngoài đám người chợt nghe đã có kẻ muốn ăn một nửa tài sản nhà họ Tề, đương nhiên là không phục, cho dù là không biết tình huống cũng gầm rú hét lên.

“Hử?”
“Ai lại dám không đồng ý?”
Khi nghe thấy người đến tự xưng Tề Nguyên Thiều, sắc mặt mọi người có chút ngây ra.

Bị dồn ép như này mà còn dám lên tiếng?
Gã có biết lão tử nhà gã sắp chết ở chỗ này hay không?
Giờ phút này sắc mặt Tề Mộc Lương bỗng trở nên tái mét, càng ngày càng khó coi hơn.

Tiêu rồi!
Lão tử vừa mới giúp mày gánh vác tất cả tội trạng, còn chuẩn bị nhận được tha thứ của Thiên gia, Tề Nguyên Thiều lại còn dám phản bác điều này ư?
Liệu gã có biết hiện tại đang là tình huống gì không?
Tề Nguyên Thiều đương nhiên là không rõ tình huống trong đám người, nhưng gã dựa vào cảm giác, chắc là sắp đến lúc bố mình biểu diễn sức mạnh rồi, nên mới có thể giả vờ bị ức hiếp.

Gã không thể chờ được nữa liền đi vào, muốn nói cho con gián đất Trương Thiên này ở trước mặt nhà họ Tề của mình chính là thằng phế vật.

Tề Nguyên Thiều đẩy đám người ra!
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.