Buổi chiều ngày hôm đó còn có "quần chúng nhiệt tình" đến tận nhà bái kiến Vân Quán Ninh, nói hôm nay ở phố Trường An nhìn thấy Mặc Diệp thân mật với một nữ tử không rõ lai lịch ở bên đường vân vân...
Vẻ mặt Vân Quán Ninh đầy xấu hổ.
Còn bảo để sau hãy nói, tạm thời không đề cập đến.
Sau khi Mặc Diệp ôm nàng vượt nóc bằng tường rời đi, mặt của Vân Quán Ninh đã đỏ đến mức nóng hầm hập.
"Về vương phủ sao?"
Cẩu nam nhân Mặc Diệp dán vào bên tai của nàng, khàn giọng hỏi.
Advertisement
Một lát nữa khi về vương phủ với hắn, nhất định sẽ bị hắn ăn đến sạch sành sanh!
Cải âm thanh khàn khàn này của hắn, đã chứng minh tất cả... Nàng cũng không ngốc!
Vân Quán Ninh lập tức từ chối: "Không được! Ta muốn tiến cũng gặp phụ hoàng. Ta còn có chuyện quan trọng cần trao đổi với phụ hoàng, nếu như chàng có việc thì về trước đi."
"Nàng không về, bổn vương cũng không về."
Mặc Diệp lắc đầu: "Bổn vương tiến cùng với nàng"
Hôm nay, thật vất vả mới tiến được một bước dài, trong lúc đó đã kéo gần khoảng cách hai
người lại.
Advertisement
Nếu như hắn kiên trì nỗ lực...
Chuyện có đứa thứ hai, gần trong gang tấc.
Mặc Diệp cũng không muốn vứt bỏ cơ hội tốt lành này.
Vân Quán Ninh nhức đầu: "Chàng đi theo ta làm cái gì? Chàng đường đường là một Minh Vương, chẳng lẽ không có gì để làm sao? Không quan tâm đến Thần Cơ Doanh sao? Tạo được hỏa khí rồi sao?"
"Mặc Hồi Phong ở bên kia có thể thay đổi tình thế, chàng không định diệt tận gốc sao?"
"Nếu như chàng thật sự nhàn đến mức không có việc gì làm, vậy thì về vương phủ đếm kiến
Nàng không muốn để hắn đi theo!
"Ninh nhi, nàng đây là ngại bổn vương phiền sao?"
Vẻ mặt Mặc Diệp u oán.
Dáng vẻ kia, rõ ràng như là một nàng dâu nhỏ bị bỏ rơi.
Vân Quán Ninh thực sự sợ hắn rồi!
"Không phải, chàng tiến cùng với ta không để làm gì cả, chàng cũng không có hứng thú với chuyện mà ta trao đổi với phụ hoàng... Nếu như chàng thật sự muốn tiến cùng với ta, vậy chàng phải đến Vĩnh Thọ Cung một chuyển."
Giọng nói Vân Quán Ninh thay đổi.
Hôm nay đuổi Mặc Diệp không được, nàng không còn cách nào khác ngoài tìm cách đưa hẳn rời đi trước!
Vĩnh Thọ Cung?
Mặc Diệp nói mà không cần suy nghĩ: "Nàng muốn bổn vương đi gặp mẫu phi?"
"Không sai!"
Vân Quán Ninh không hề phủ nhận: "Hôm nay ta lại trêu chọc mẫu hậu, chỉ sợ mẫu hậu lại muốn làm cái gì đó."
"Chàng đến Vĩnh Thọ Cung gặp mẫu phi trước, nói rõ ràng chuyện hôm nay! Để cho mẫu phi có tính toán trong lòng trước, đến lúc đó mẫu hậu muốn gây khó khăn, chúng ta cũng không đến mức bị thụ động."
Chỉ sợ đến lúc đó, Triệu hoàng hậu và Đức Phi hai bên đánh nhau.
Đến lúc đó, Vân Quán Ninh sẽ vào thế tiến thoái lưỡng nan.
"Bổn vương biết rồi."
Mặc Diệp hiểu ý của nàng.
Hắn gật đầu, ánh mặt mang ý vị thâm trường: "Vậy nàng phải xong việc sớm một chút."
"Bổn vương giải quyết xong chuyện, sẽ đến Ngự Thư Phòng đón nàng rồi cùng nhau quay về vương phủ. Đêm nay còn có thể để Viên Bảo ở Cố gia một đêm, hai người chúng ta..."
Hắn chỉ lo Vân Quán Ninh không rõ, lúc này dường như trong lòng hắn suy nghĩ toàn những thứ xấu xa.
Cái mặt dày của Vân Quán Ninh liên tục nóng lên: "Ta biết rồi."
Giọng của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Chàng đi trước đi."
"Ta, ta ở Ngự Thư Phòng chờ chàng."
Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của nàng, lúc này Mặc Diệp mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
"Đợi lát nữa bổn vương tới đón nàng."
Trên mặt hắn tràn đầy vui vẻ, chân bước như vậy, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Nhìn cái dáng vẻ thân nhẹ như bay kia...
Ai cũng có thể nhìn ra, tâm trạng của Minh Vương lúc này vô cùng tốt!
Như Mặc và Như Ngọc chống cằm: "Xem ra đêm nay chủ tử muốn mộng đẹp trở thành sự thật rồi! Muốn trải qua một đêm đẹp đẽ lại khó quên, chúng ta có phải nên giúp chút gì đó hay không?"
Vân Quán Ninh đá một cước qua: "Cút!"
Nàng hất đầu, kiêu ngạo bước vào Ngự Thư Phòng.
Lúc này, Mặc Tông Nhiên vừa mới trao đổi xong hết chuyện triều chính với triều thần.
Thấy Vân Quán Ninh bước vào, ông ấy nheo mắt, một cỗ dự cảm không tốt bắt đầu hiện lên: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Phụ hoàng đừng căng thẳng."
Vân Quán Ninh cười hì hì hành lễ với ông ấy: "Con dâu tiến cung, là muốn trao đổi với phụ hoàng một chuyện!"
Mặc Tông Nhiên vẫn giữ nguyên cảnh giác: "Chuyện gì?"
"Phụ hoàng, người không coi trọng nghĩa khí."
Đối mặt với sự lên án của Vân Quán Ninh, Mặc Tông Nhiên đầu đầy mờ mịt: "Trẫm làm sao lại không trọng nghĩa chứ?"
Đến bây giờ cứ mỗi lần nhìn thấy nha đầu kia thì ông ấy lại nhức đầu!
Từ trước đến nay chỉ cần nàng không tới, thì đúng là một việc tốt!
Cũng may bây giờ Ngự Thư Phòng không có người ngoài, Mặc Tông Nhiên chống cằm, vẻ mặt chán nản nhìn Vân Quán Ninh: "Nha đầu Quận Ninh, có phải trẫm đã quá nuông chiều con rồi hay không?"
Mấy người con dâu khác của ông ấy, đâu ai dám nói với ông ấy nhiều như vậy?
"Vì sao người lại đột nhiên đuổi mẫu hậu ra khỏi cung?"
Vân Quán Ninh không trả lời ông ấy, chỉ cau mặt hỏi.
Đuổi hoàng hậu ra khỏi cung?
Mặc Tông Nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút, hiểu được là chuyện gì xảy ra.
"Có phải hôm nay hoàng hậu làm khó dễ con có đúng hay không?"
Ông ấy hỏi.
"Người còn biết hả!"
Vân Quán Ninh tức giận ngồi xuống: "Người cũng biết, mẫu hậu là hận không thể lột da rút gân uống máu của con. Người biết hôm nay mẫu hậu ở phủ Tam Vương, đã làm gì con không?"
"Trẫm không biết."
Mặc Tông Nhiên thành thành thật thật lắc đầu.
Nói thật, trong lòng ông ấy, lời mà Vân Quán Ninh nói, nửa dấu chấm câu ông ấy cũng không tin.
Ông ấy còn không biết cái khả năng làm người khác tức chết của nàng hay sao?
Đừng nói là một Triệu hoàng hậu, dù cho mười Triệu hoàng hậu, sợ cũng không phải là đối thủ của nàng!
"Mẫu hậu vào vương phủ thì khó chịu với con! Phụ hoàng người không biết đâu, dưới đài có hơn mười mấy người khách, mặt mũi của con dâu đều rơi đầy đất, nhặt cũng không nhặt
nổi!"
Vẻ mặt Vân Quán Ninh tủi thân: "Con dâu còn không dám cứng chọi cứng với mẫu hậu."
Mặc Tông Nhiên tiếp tục chống cằm, vẻ mặt hoài nghi: "Còn có chuyện mà con không dám làm sao?"
"Phụ hoàng, con dâu đang nói chuyện nghiêm túc với người."
Vân Quán Ninh nhăn mũi: "Người biết rõ, mẫu hậu không thích con."