Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 677



Nụ cười trên mặt Vân Quán Ninh lúc này quả thực có chút đáng sợ. 

Nàng cúi người, tiến đến gần Triệu hoàng hậu: "Mẫu hậu, trong điện lúc này không có ai. Mẫu hậu nói dù con có dùng kim đâm vào người cũng không có người ở bên ngoài biết chuyện đúng không?" 

Giọng nói vừa dứt, cây kim bạc trên tay nàng rơi xuống. 

Advertisement

Xuyên qua lớp chăn bông, đâm vào đùi của Triệu hoàng hậu. 

Bà ta đau đớn ngồi thẳng dậy muốn hét lên nhưng không thể phát ra âm thanh nào được. 

Bà ta chỉ có thể trừng mắt hung ác nhìn Vân Quán Ninh, ánh mắt đó như muốn thiêu đốt nàng thành một hố đen! 

"Tại sao mẫu hậu lại nhìn con chằm chằm như thế?" 

Advertisement

Vân Quán Ninh thu lại kim bạc, sắc mặt càng thêm vô tội: "Con dâu đến nhìn xem sao giọng nói hay nói xấu của người bị hỏng, không biết do vì sao nữa.” 

"Con thử các bộ phận khác trên cơ thể, nhưng vẫn còn cảm giác" 

Nhìn thấy Triệu hoàng hậu đầm đìa mồ hôi vì đau đớn, nàng khẽ cười: "Có thể thấy là mẫu hậu vẫn còn cảm thấy đau." 

Triệu hoàng hậu tức giận cắn môi, cả người run lên! 

To gan, tên tiểu tiện nhân này quả thực có gan to bằng trời! 

"Mẫu hậu, con dâu hôm nay tới đây là muốn nhắc nhở người một việc. Nếu như không trả lại mười vạn lượng bạc cho Vương phủ thì tiền lãi sẽ tăng gấp đôi!" 

Nàng đến đầu ngón tay: "Tính lãi hai vạn lượng cho người cũng không quá đáng phải không?" 

"Mười vạn lượng cộng với hai vạn lượng, tổng là mười hai vạn lượng." 

"Nếu hôm nay mẫu hậu không sai người gửi đến thì ngày mai lại thêm một vạn lượng nữa.” 

Điều này còn độc ác hơn cả việc bị trộm cướp! 

Vì bị chọc tức nên Triệu hoàng hậu nhất thời không thể nói chuyện được, Vân Quán Ninh bắt đầu miệng lưỡi lưu loát, nói luôn miệng.” 

"Mẫu hậu một thân một mình nằm trên giường chắc cô đơn, lạnh lẽo lắm phải không? Con dâu dù bận rộn nhưng cũng sẵn sàng dành chút thời gian để cùng mẫu hậu trò chuyện." 

Triệu hoàng hậu vô cùng tức giận! 

Bà ta chỉ muốn nàng biến đi thôi! 

Ai muốn theo nàng, nói chuyện với nàng chứ! 

"Mẫu hậu, con dâu phỏng vấn người được không?" 

Vân Quán Ninh cười hỏi: "Trong số các vương gia, chỉ có Tam vương gia đã cưới Trắc phi rồi. Người là mẹ chồng cảm thấy thế nào? Bây giờ đang có mấy người con dâu, còn có Trắc phi bên ngoài kìa.” 

"Người có muốn mọi người cùng vào nhà rồi nói chuyện với người không?” 

Nàng giống như một con chim sẻ líu ríu ồn ào, làm người ta ghét. 

Làm cho Triệu hoàng hậu đau hết cả đầu! 

Nàng không thể chịu nổi nữa! 

Bà ta vớ lấy chiếc gối ngọc sau lưng, dùng sức ném mạnh về phía cửa! 

Nghe tiếng động, Trương ma ma vội vàng chạy vào kiểm tra. 

Nhìn thấy sắc mặt của Triệu hoàng hậu tím phồng vì tức giận, Vân Quán Ninh ngây thơ đứng bên cạnh giường... Bà ta nghĩ thầm rằng có thể nương nương nhà mình vẫn chưa thể tiếp thu đả kích nghẹn ngào đó đi? 

Vì vậy, Trương ma ma cẩn thận đóng cửa điện lại và đi ra ngoài. 

Cuối cùng Triệu hoàng hậu không thể chịu được nữa! 

Bà ta đẩy Vân Quán Ninh ra thì bà ta muốn xuống khỏi giường. 

Kích thân trên của Vân Quán Ninh, nàng ngay lập tức ngồi bệt xuống đất "Aida” một tiếng, nàng hu hu hu khóc. 

Nghe thấy động tĩnh trong điện, vậy mà lại thấy Mặc Tông Nhiên tiến vào đầu tiên. 

Được lắm! 

Có một cái gối ngọc chắn ngang cửa, Vân Quản Ninh đang ngồi trên mặt đất, còn Triệu hoàng hậu thì đang nổi giận đùng... 

"Chuyện gì xảy ra vậy?" 

Ông trầm giọng hỏi. 

Vân Quán Ninh lộn nhào bò đến dưới chân Mặc Tông Nhiên, bắt đầu ôm chân ông ấy kêu la khóc thét: "Phụ hoàng! Phụ hoàng không được trách mẫu hậu! Mẫu hậu không phải cố ý đẩy ngã con dâu đâu!” 

"Con dâu không oán trách mẫu hậu!" 

Triệu hoàng hậu: "..." 

Thật không biết xấu hổ! 

Mặc Tông Nhiên: "..." 

Diễn cũng nhập tâm quá đi. 

Ông hắng giọng hỏi: "Quán Ninh, chuyện gì vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.