Không phải có câu "thừa lúc người bệnh, đoạt đi mạng người" hay sao?
Nếu nàng mềm lòng, sau này làm sao có thể sinh tồn trong hoàng thất chứ?
Bây giờ còn chưa lập trữ (lập thái tử), đã nháo loạn tới chướng khí mù mịt.
Advertisement
Ngày sau đoạt đích (tranh đoạt ngôi vị)...
Càng không thể đoán được, sẽ có một trận máu đổ tanh nồng như thế nào nữa!
Thấy sắc mặt Vân Quán Ninh nghiêm nghị, không giống như là đang nói đùa, Chu Oanh Oanh cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng trong đó. Nàng ta cúi đầu thở dài một hơi, tựa đầu lên vai Vân Quán Ninh.
"Ninh nhi, nói thật, lúc trước ta coi thường muội nhất."
Nàng ta cúi đầu nói.
"Ta nghĩ muội tốt xấu gì cũng là tiểu thư Quốc Công phủ, vì gả cho lão Thất mà lại có thể dùng thủ đoạn độc ác như thế. Cho dù lão Thất đánh chết muội, cũng là do muội xứng đáng chịu."
Vân Quán Ninh: "...Ta không phải là nên cám ơn tấu, bây giờ nhìn ta tốt hơn trước rồi?"
"Đúng vậy! Từ sau sinh thần Đức mẫu phi vào năm trước, ta quả thực nhìn muội với cặp mắt khác xưa!"
Chu Oanh Oanh vỗ nhẹ lên vai nàng: "Ta hận là gặp muội quá muộn."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Quán Ninh nhăn lại.
Nàng dứt khoát đẩy đầu của Chu Oanh Oanh ra, tỏ ra ghét bỏ mấy cái tình. cảm sến sẫm: "Tẩu đừng nói nữa! Ngoại trừ vương gia nhà tẩu, sợ là dù cho ta có là nam nhân cũng sẽ chướng mắt tẩu thôi!"
CU
Chu Oanh Oanh ai oán nhìn qua nàng: "Muội ghét bỏ ta?"
"Điều này còn cần phải nói sao?"
Vân Quán Ninh trở mặt xem thường.
Chị em dâu các nàng, trước đó là Nam Cung Nguyệt và Chu Oanh Oanh một hội, Tần Tự Nguyệt trung lập, bên ngoài luôn làm người tốt, Vân Quán Ninh tự mình một hội khiến cho mọi người chán ghét mà bỏ rơi...
Nhưng trải qua một năm, cục diện cũng đã sớm thay đổi khác đi.
Nam Cung Nguyệt thì nhân cách đổ nát, Vân Quán Ninh và Chu Oanh Oanh cùng hội, Tần Tự Tuyết bị mọi người chán ghét mà bỏ rơi.
"Ta rất may mắn ta chọn đúng muội! Bằng không chết trong tay muội lúc nào ta cũng không biết."
Chu Oanh Oanh nhịn không được thở dài: "Dù sao ta với vương gia nhà ta không có tâm tư tranh đấu, một lòng chỉ nghĩ thưởng thức mỹ thực trong thiên hạ."
"Nhưng mà nói thật, cũng chỉ có tính cách này của muội mới hấp dẫn được ta, mấy người còn lại ta nhìn cũng không xem vào mắt."
Hai người cười nói đi vào ngự thư phòng.
Ai ngờ đâu vừa tới cửa chỉ thấy công nhân khôn trữ cung vội vã rời khỏi.
Chu Oanh Oanh cười: "Ồ, Tiểu phúc tử này vừa nãy không phải vừa mới nhìn chúng ta đốt pháo sao? Sao mà còn nhanh hơn chúng ta thế? Đi đường tắt phải không?"
Vân Quán Ninh chớp mắt nói: "Hay là vội chạy tới cáo trạng với phụ hoàng sao."
Nhất thời Chu Oanh Oanh mới nhớ chuyện tới các nàng ở ngoài khôn trữ cung đốt pháo...
"Không xong rồi!"
Nàng ta bắt lấy Vân Quán Ninh đang đi phía trước: "Ninh nhi, muội vừa nói chuyện này muội gánh đó!"
"Phụ hoàng có chém thì chém đầu muội, không có liên quan tới ta nha! Ta sẽ không đi vào trong đầu, đi trước đây, chúc muội may mắn!"
Dứt lời, nàng ta xoay người bỏ chạy.
Vân Quán Ninh bắt lấy tay nàng ta kéo về: "Tẩu sợ cái gì chứ? Ta là loại người bán đứng đồng đội hay sao?"
Này thì nói hận gặp nhau muộn màng!
Này thì nói tâm giao tri kỷ cả đời!
Nàng vừa kéo vừa lôi bả vai Chu Oanh Oanh: "Hai chúng ta cùng nhau đi vào."
Chu Oanh Oanh khóc không ra nước mắt, miệng thấp giọng nói thầm: "Ông trời ạ, van cầu ông mở mắt ra mà xem! Để cho phụ hoàng chỉ chém đầu Ninh nhi thôi nha, ta chưa dùng qua ngọ thiện đâu mà, không thể để bụng đói đi đầu thai được mà!"