Quả nhiên, Chu Oanh Oanh cho dù sắp chết đến nơi cũng chỉ biết có ăn!
Chu Oanh Oanh bị nàng lôi cổ vào ngự thư phòng.
Vừa mới tới cửa đã gặp ngay ánh mắt u ám của Mặc Tông Nhiên.
Xem ra tình hình không ổn...
Advertisement
Chu Oanh Oanh ngắt Vân Quán Ninh một cái, nhỏ giọng nói: "Ta đã nói mà, phụ hoàng nhất định sẽ tức giận, nhất định sẽ chém rơi đầu chúng ta!"
"Muội không tin! Giờ thì hay rồi chứ?"
Nàng ta mím môi: "Nếu muội bị chém đầu, hằng năm ta còn có thể đốt tiền giấy cho muội."
"Nếu ta bị chém đầu, tẩu có thể đốt cho ta một ít thức ăn ngon."
Advertisement
"Vậy cũng tốt! Hai ta phải cùng chết..."
Vân Quán Ninh: "... Tẩu nghĩ cũng thật lâu dài!"
Lại có thể nghĩ đến cả đốt tiền giấy, thức ăn ngon sau khi chết rồi?
"Hai người các ngươi đang thì thầm cái gì?"
Mặc Tông Nhiên nghe không hiểu, không nhịn được mà hỏi.
Vân Quán Ninh hằng giọng, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Chu Oanh Oanh quỳ xuống, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt: "Phụ hoàng, đây đều là Ninh Nhi ép con làm!".
Vân Quán Ninh mặt kinh ngạc: "Ôi vãi! Kĩ năng diễn xuất của tẩu còn xuất sắc hơn ta đấy!"
Nếu đây là thế kỉ hai mốt, nhất định là ảnh hậu Oscar!
Nói khóc là khóc ngay, mắt của nàng ta là van xả lũ à?
Vừa kéo miệng cống ra, nước mắt đã chảy ào ào.
Mặc Tông Nhiên cũng rất bất ngờ: "Ngươi khóc cái gì?"
"Chẳng lẽ phụ hoàng không phải bởi vì chúng con đốt pháo ngoài Khôn Ninh Cung, cho nên sắc mặt mới khó coi như vậy sao?"
Chu Oanh Oanh nức nở hỏi.
Mặc Tông Nhiên đầu đầy sương mù: "Pháo? Hai người các ngươi lại có thể đốt pháo ngoài Khôn Ninh Cung?"
Nàng lập tức hiểu được, chuyện lúc trước của Ngũ quân doanh, Mặc Diệp vốn tính giấu diếm thay Mặc Hàn Vũ. Nhưng vì đồ ngốc kia lỡ miệng trước mặt Mặc Tông Nhiên, nên tự tìm đường chết cho chính mình.
Hóa ra chuyện là như vậy!
Quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng một cửa, đôi phu thê nhà này đều là đồ ngốc.
Ngốc cũng sẽ lây nhiễm!
Vân Quán Ninh ôm trán im lặng.
Chu Oanh Oanh cũng sửng sốt một chút, ủy khuất bò dậy: "Phụ hoàng, vậy người phải sớm nói bởi vì chuyện này! Con dâu đều bị người dọa sợ tới mức hồn phi phách tán!"
Mặc Tông Nhiên đau đầu: "Các ngươi vì sao lại đốt pháo ngoài Khôn Ninh Cung"