Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 695



Giọng nói này lạnh như băng, như thể nó phát ra từ dưới suối vàng truyền lên. 

Mọi người ngoảnh đi ngoảnh lại tìm kiếm hướng phát ra âm thanh, tự động tản ra nhường một lối đi nhỏ ở chính giữa. 

Bỗng bắt gặp vẻ mặt vô cảm của Diệp Mặc. 

Advertisement

Hai tay hắn chắp ở sau lưng, ánh mắt lạnh lùng không thể tưởng tượng nổi. Khi hắn đi tới, những người phía sau hắn luôn nhìn về phía hắn, ánh mắt của họ dần chuyển từ kính trọng, sợ hãi sang kinh ngạc. 

Nhìn thấy Mặc Diệp đã trở về, nước mắt của Vân Quán Ninh cứ thế mà tuôn. 

Ánh mắt si mê của Tần Tự Tuyết dán chặt lên thon người mảnh khảnh này, nhất thời quên mất mục đích đến Minh Vương phủ. 

"Lau nước miếng trên miệng đi." 

Advertisement

Vân Quán Ninh dùng khăn giấy che lấy miệng rồi thì thầm với Tần Tự Tuyết bằng giọng điệu 

trêu chọc. 

Tần Tự Tuyết đột nhiên hoàn hồn. 

Nàng ta vô thức lau khóe miệng, nhưng phát hiện khóe miệng không có nước miếng... Nàng ta quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Quán Ninh: "Ta biết ngay là vừa nãy nhà người giả vời!" 

"Vân Quán Ninh, lúc trước ta thật sự không phát hiện ra là kỹ năng diễn xuất của người lại tốt đến vậy!" 

"Cảm ơn vì lời khen." 

Vân Quán Ninh khẽ nhếch môi. 

Chỉ là nàng vẫn đang dùng khăn gấm che miệng, còn ánh mắt thì vẫn lộ rõ vẻ uỷ khuất, vì vậy mà mọi người không thể phát hiện ra được nụ cười đang ẩn dưới lớp khăn ấy đưỢC. 

Dường như tất cả bọn họ chỉ cảm thấy dáng vẻ của Minh Vương phi điềm đạm, đáng yêu. 

Đặc biệt là sau khi nàng nhìn thấy nam nhân của mình về... 

"Vương gia!" 

Vân Quán Ninh đau lòng nhào vô vòng tay của Mặc Diệp, nhẹ giọng nức nở: "Chàng về thật đúng lúc! Nếu chậm một bước, Tam Vương phi sẽ phá bỏ Minh Vương phủ của chúng ta mất!" 

Tần Tự Tuyết: "... Ta nói như vậy khi nào thế?" 

"Minh Vương, ta không có!" 

Nàng ta vội vàng giải thích. 

Bên này, Mặc Diệp chẳng thèm liếc nàng ta một cái, lạnh lùng nói: "Nàng ta dám?" 

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Vân Quán Ninh, dịu dàng trấn an: "Đừng sợ, bổn vương về rồi." 

Thái độ hắn đối với Vân Quán Ninh và Tần Tự Tuyết khác nhau một trời một vực! 

Mặc Diệp đã hiểu quá rõ tính tình của Vân Quán Ninh. 

Nếu muốn đối phó với Tần Tự Tuyết, e rằng có tới cả trăm biện pháp... Nhưng mà hiện tại nàng lại lựa chọn dùng cách này, hắn đành tự nhiên toàn tâm toàn lực phối hợp. 

Hắn nhẹ nhàng dỗ dành Vân Quán Ninh, hắn vòng tay về phía sau lưng lấy ra một thử. 

Thứ hắn đang cầm trong tay chính là một nhánh hoa hồng! 

Đây là một cách thể hiện tình yêu, mặc dù nó hơi... 

Nhưng có điều Vân Quán Ninh rất thích chiều này! 

Nàng bật cười cầm lấy hoa hồng, trong mắt mang theo ý cười: "Ôi? Thần thiếp băn khoăn không biết với cái thời tiết như này chàng đã đi đâu để có được bông hoa hồng này?" 

Những bông hoa hồng có hương thơm ngào ngạt, trên từng cánh hoa đỏ thắm còn đọng lại vài giọt sương ban mai. 

Có thể thấy rằng nó mới được hái, mà nàng không thể đoán ra được rốt cuộc nam nhân đã hải nó ở đâu. 

"Thích không?" 

Nhìn thấy nụ cười của nàng, Mặc Diệp bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm. 

Vân Quán Ninh không chần chừ mà gật đầu, khi nàng ngẩng đầu lên, trong mắt nàng tràn đầy ý cười: "Thiếp thích!" 

Trước sự chứng kiến của mọi người, nàng ngượng ngùng vùi mặt vào vòng tay của Mặc Diệp. Vị Minh Vương ngày thường lạnh lùng như Diêm Vương này, nay lại mang vẻ mặt dịu dàng, nhẹ nhàng bảo vệ nàng trong lòng hắn. 

Đây đích thị là một kẻ cuồng vợ rồi! 

Chứng kiến mọi thứ từ đầu đến cuối, hai mắt của Tần Tự Tuyết không khỏi đau nhói. 

Mặc Diệp trấn an Vân Quán Ninh xong, sau đó quay đầu nhìn Tần Tự Tuyết: "Tam Vương phi." 

"Ngay sau khi Tam ca rời đi, tẩu đã đến Minh Vương phủ để gây phiền toái, chẳng lẽ tẩu muốn nhân cơ hội Tam ca không có mặt ở đây, muốn triệt để đoạn tuyệt mối quan hệ giữa Tam vương phủ và Minh vương phủ sao?" 

Giọng điệu của hắn trong giây lát trở nên lạnh lùng: "Chẳng lẽ là mượn cớ đến đây giở trò ly gián, muốn khiêu khích tình cảm huynh đệ của ta Với Tam ca?" 

"Không, ta không có!" 

Khi bắt gặp ánh mắt bằng giá của hắn, Tần Tự Tuyết cảm thấy kinh hãi. 

Trong tiềm thức, nàng ta nhất thời lùi lại vài bước 

"Vậy thì tẩu là đang cố ý khi dễ Vương phi của ta trong lúc ta vắng mặt không ở trong phủ? Tẩu ý mình là Tam tẩu, lấy lớn ép nhỏ sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.