Tần Duyệt Liễu khẽ gật đầu rồi khách khí nói: “Hôm nay Duyệt Liễu từ chối hết lần này đến lần khác nhưng phụ thân bắt ta phải đến đây. Duyệt Liễu chỉ muốn nói với Minh vương phi rằng Duyệt Liễu không có ý định gả vào Minh vương phủ.”
Không biết vì sao nghe thấy nàng ta nói vậy...
Trong lòng Vân Quán Ninh thấy có chút phức tạp.
Giọng điệu này của Tần Duyệt Liễu là không hề thích Mặc Diệp.
Advertisement
Nam nhân của nàng mà Tần Duyệt Liễu còn không ưng sao?
Vân Quán Ninh cau mày rồi lại giãn ra: “Đa tạ Tần nhị tiểu thư đã thẳng thắn như vậy.”
“Nhưng bổn vương phi cũng không phải là nữ nhân hay ghen tuông. Nếu như vương gia nhà ta muốn nạp thiếp thì ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản, bản vương phi sẽ đích thân lo liệu...”
Nàng còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Tần Duyệt Liễu.
Advertisement
“Minh vương phi cần gì phải lừa mình dối người?”
Nàng ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Duyệt Liễu cũng đã nghe nói về tình cảm mà người dành cho Minh vương.”
Vân Quán Ninh: "..."
Đó đều là những chuyện mất thể diện mà nguyên thân đã làm.
Lúc trước thích Mặc Diệp nên đã làm ra rất nhiều chuyện điên rồ.
Bây giờ cả Kinh Thành đều biết tình yêu cuồng nhiệt mà nàng dành cho Mặc Diệp.
Nàng ngại ngùng cầm tách trà lên uống một ngụm để che giấu đi vẻ xấu hổ trên khuôn mặt: “Tần nhị tiểu thư, không biết mục đích hôm nay người đến đây là gì?”
“Chúng ta có thể nói thẳng ra.”
Nàng thích người thẳng thắn.
“Minh vương phi quả nhiên là người thông minh!”
Tần Duyệt Liễu nở một nụ cười đúng mực: “Nếu đã như vậy thì ta cũng không lòng vòng
nữa”
“Ta sẵn lòng bắt tay với Minh vương phi đối phó tỷ tỷ của ta.”
Vân Quán Ninh bất ngờ.
Nhưng vẻ mặt nàng vẫn như thường, nàng chỉ chậm rãi đặt tách trà xuống.
Mặc dù tỷ muội họ bất hòa nhưng cũng không đến mức ta sống người chết chứ?
Đây không phải là chuyện nhỏ.
Vân Quán Ninh ghì giọng nói: “Tần nhị tiểu thư biết mình đang nói gì không? Tần Tự Tuyết là tỷ tỷ ruột của người còn bổn vương phi và người chẳng có quan hệ gì...”
“Ta biết.”
Tần Duyệt Liễu cảnh giác nhìn ra ngoài cửa.
Vân Quán Ninh hiểu ý ra hiệu cho Như Yên đứng canh ngoài cửa.
“Tần nhị tiểu thư có thể yên tâm nói rồi.”
“Minh vương phi, Duyệt Liễu biết Minh vương phi là người thẳng thắn.”
Tìm cả Kinh Thành cũng không có người thứ hai thẳng thắn như Vân Quán Ninh.
Lúc này Tần Duyệt Liễu mới nghiêm túc nói: “Chắc Minh vương phi không biết giữa ta và Tần Tự Tuyết có thâm thù đại hận gì. Giữa ta và nàng ta không có gì để nói cả.”
Thấy nàng ta không muốn nói rốt cuộc giữa nàng ta và Tần Tự Tuyết có xích mích gì.
Vân Quán Ninh cũng không gặng hỏi nữa mà chỉ nhíu mày: “Ta phải tin tưởng người thế
nào?”
“Trước mắt ta quả thực không có bất kỳ lý do gì để khiến Minh vương phi tin tưởng ta nhưng nếu như Minh vương phi bằng lòng hợp tác với ta thì rất nhanh thôi sẽ thấy được thành ý của
ta."
Vẻ mặt Tần Duyệt Liễu không hề có ý cười, lúc trở nên nghiêm túc có chút giống Tân Đông
Lâm.
“Đợi khi Minh vương phi thấy được thành ý của ta thì sẽ biết quyết tâm của ta.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói tức giận của Tân Đông Lâm: “Duyệt Liễu, đi thôi!”
Tần Duyệt Liễu đứng lên nhìn Vân Quán Ninh với ánh mắt sâu thẳm: “Mong Minh vương phi tin tưởng, ta và người cùng một chiến tuyến.”
“Người ngoài sáng, ta trong tối, từ nay về sau nếu có chuyện gì Minh vương phi không tiện ra tay... Xin người cứ giao cho ta, Duyệt Liễu nhất định sẽ không làm Minh vương phi thất vọng”
Nói xong nàng ta hành lễ: “Duyệt Liễu cáo lui.”
Tần Duyệt Liễu quay người đi ra ngoài.
Vân Quán Ninh tiến lên phía trước mấy bước vừa hay bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Tân Đông Lâm.
Ông ta tức tối trừng mắt nhìn Vân Quán Ninh hừ một tiếng rồi vung tay áo bỏ đi.
Tần Duyệt Liên không hề quay đầu mà chỉ theo Tân Đông Lâm đi xa.
Như Yên cũng nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Tần Duyệt Liên và Vân Quán Ninh, nàng ấy nhíu mày nhìn bóng dáng Tần Duyệt Liên xa dần: “Vương phi, nô tì thấy vị Tần nhị tiểu thư này có gì đó rất kì lạ!”
“Ta cũng cảm thấy kì lạ.”
Vân Quán Ninh hơi híp mắt: “Đi, lập tức điều tra vị Tần nhị tiểu thư này.”