Khi đó Vân Quán Ninh đang đọc sách cùng Viên Bảo.
Như Ngọc rạng sáng đã đến.
"Nương nương cho gọi ta?"
Vân Quán Ninh có chút ngạc nhiên.
Nhưng chẳng mấy chốc nghĩ, tối qua Mặc Diệp bị thương nên hôm nay Đức Phi nương nương đã xuất cung hỏi thăm cũng là điều hợp lý.
Chỉ là tại sao lại muốn gặp nàng?
Chẳng lẽ biết vết thương của Mặc Diệp có liên quan đến nàng sao?
Vân Quán Ninh khẽ chau mày, nhìn thoáng qua vẻ mặt hiếu kỳ của Viên Bảo.
Nàng nhíu mày trầm tư một lúc rồi dặn dò Viên Bảo: "Viên Bảo, con ở đây ngoan ngoãn học hành, mẫu thân đi rồi về ngay."
"Không được bước ra Thanh Ảnh Viện nửa bước.
Nếu không mẫu thân trở lại tìm không thấy con thì sẽ rất lo lắng."
Đến nơi đây đã bốn năm.
Lúc đầu sau khi phát hiện có thai, nàng vốn dĩ không muốn có đứa trẻ này.
Nhưng nghĩ lại lúc trước ở bệnh viện nhìn thấy rất nhiều cha mẹ mất đi con cái mà tuyệt vọng khóc lóc.
Nàng không nỡ nhẫn tâm.
Vì vậy mà lấy tính mạng ra uy hiếp để bảo vệ đứa nhỏ.
Cuối cùng thì nó vẫn chui ra từ trong bụng nàng.
Viên Bảo từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, biết yêu thương người mẫu thân này.
Trong Minh Vương Phủ lớn như vậy, Viên Bảo là người thân nhất và là người nàng quan tâm nhất.
Vì đứa nhỏ nàng có thể liều cái mạng này!
"Con biết rồi mẫu thân."
Viên Bảo chớp mắt, nhu thuận đáp: "Con sẽ đợi mẫu thân trở về ăn cơm.
Tối nay muốn ăn thịt viên hầm do mẫu thân làm!"
Vân Quán Ninh lúc này mới cười.
Như Ngọc đứng một bên chỉ cảm thấy tiểu thịt viên này thật đáng yêu!
Xuất phát từ sự yêu thích "tiểu thịt viên" mà hắn ta vừa đi vừa hảo tâm nhắc nhở Vân Quán Ninh: "Vương phi, hôm nay Đức Phi nương nương rất tức giận, người phải cẩn thận."
"Ta biết rồi."
Vân Quán Ninh gật gật đầu.
Vị bà bà này trước đây không hề thích nàng.
Bà ta lại rất thích tiểu thư Tương Phủ Tần Tự Tuyết, người đã được định hôn sự từ nhỏ với Mặc Diệp.
Bởi vì nàng đoạt hôn lại hãm hại Tần Tự Tuyết thất thân với Doanh Vương Mặc Hồi Phong.
Cho nên, hôn sự giữa Tần Tự Tuyết và Mặc Diệp cứ như vậy mà đi tong, lại quay qua gả cho Mặc Hồi Phong… Hiện giờ, toàn bộ Tương Phủ đều ủng hộ Doanh Vương, trong số các vị Vương gia thì thực lực của hắn ta là mạnh nhất.
Lại bởi vì nàng tính kế Mặc Phi Phi hại nàng ta suýt nữa thì chịu nhục nhã.
Ngày tân hôn nàng cắm sừng Mặc Diệp.
Cộng những việc này lại với nhau thì Đức Phi sợ là hận không thể rút gân lột da nàng ra.
Lần này, Mặc Diệp lại bởi vì nàng mà bị thương, không nghĩ cũng biết Đức Phi vô cùng tức giận!
Trong lòng Vân Quán Ninh thở dài, nhấc chân bước vào tẩm viện của Mặc Diệp là Thỉnh Trúc Viện.
Hắn nằm dựa vào trên giường, nhìn vết thương trên cánh tay đã được xử lý qua một lần, Đức Phi ngồi ở ghế bên cạnh nhìn thấy Vân Quán Ninh bước vào cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng.
Không thích vẫn sẽ không thích, quy củ lại là một chuyện khác.
Vân Quán Ninh bước vào cửa, ngoan ngoãn thỉnh an Đức Phi: "Nhi tức thỉnh an Đức Phi."
Đức Phi xem nàng như là không khí, chỉ quay đầu nói chuyện với Mặc Diệp.
Mặc Diệp nhìn nàng một cái, trên mặt rõ ràng là vô cùng hả hê.
Hôm qua nàng không cho hắn vào Thanh Ảnh Viện, lại còn bị đánh một trận...Hôm nay phải làm cho nữ nhân này nếm thử chút lợi hại của mẫu phi.
Xem sau này nàng còn dám hung hăng nữa hay không!
Nhìn thấy Mặc Diệp và Đức Phi đều không quan tâm nàng, Vân Quán Ninh nghiến răng cố nhịn.
Mặc dù là ngồi xổm nhưng chân nàng cũng có chút tê.
Ước chừng khoảng một nén nhang thì Đức Phi mới liếc mắt nhìn nàng: "Bổn cung thấy cuộc sống của Minh Vương Phi không tồi."
"Bốn năm cấm túc nhưng lại càng ngày càng xán lạn."
"Đa tạ mẫu phi khen ngợi."
Vân Quán Ninh giật khóe miệng, nở nụ cười.
"Bổn cung đây là khen ngươi sao?"
Thấy nàng đứng dậy Đức Phi lập tức vỗ bàn: "Bổn cung có cho ngươi đứng lên sao? Cấm túc bốn năm thật sự là không hề tiến bộ tí nào!"
"Đi ra ngoài phạt quỳ! Quỳ hai canh giờ, khi nào biết sai thì khi đó mới được đứng dậy!"
Bà ta như là không muốn nhìn thấy Vân Quán Ninh nữa, sự chán ghét ở trong mắt không che giấu nổi.
Bà ta vung tay, nhũ mẫu ở sau lưng đi đến nói: "Vương Phi, mời."
Người xưa thật phiền phức, vừa mở miệng là "phạt quỳ, vả miệng, đánh bằng roi".
Đêm đó xuyên qua Vân Quán Ninh chính là bị đánh bằng roi và vả miệng.
Lúc này lại phạt quỳ, thật là đủ bộ!
Nếu không quỳ, thì nữ nhân này nhất định sai người ép nàng quỳ, còn bị đánh một trận… Vân Quán Ninh quá hiểu tính tình của Đức Phi.
Chỉ đành nghiến răng bước ra ngoài.
Cũng may một lúc nữa sẽ là buổi chiều, không có nắng gắt.
Trời vừa bước sang thu, ban đêm cũng không tính là lạnh.
Chỉ là Vân Quán Ninh lo lắng cho Viên Bảo.
Nó còn chưa dùng bữa tối, một lát nữa sợ là sẽ đói… Đợi hai canh giờ mới trở về thì Viên Bảo nhất định sẽ lo lắng!
Thấy Vân Quán Ninh biết điều như vậy, không có gây gỗ, phản kháng như trước đây, trong lòng Đức Phi ngược lại không cảm thấy dễ chịu.
Bà ta đứng dậy đi theo: "Vân Quán Ninh ngươi lại muốn giở trò gì với bổn cung?"
"Ha."
Vân Quán Ninh vừa quỳ xuống.
Nghe thấy lời nói của Đức Phi rồi lại nhìn xuống bậc thềm: "Mẫu phi, không phải người phạt nhi tức quỳ hay sao?"
Nàng ngoan ngoãn quỳ xuống, sao âm hồn còn không chịu tan?
"Bổn cung bảo ngươi quỳ ngươi đã quỳ.
Nếu như người khác bảo ngươi quỳ thì ngươi cũng quỳ sao?"
Đức Phi thấy mình giống như đánh vào bông, không hề có khí lực, đành phải nghiến răng quát: "Bổn cung giáo huấn ngươi, ngươi còn dám cãi? Người đâu! Vả miệng!"
Nhũ mẫu phía sau bà ta lại bước ra lần nữa: "Vương Phi, đắc tội rồi."
Vẻ mặt của nhũ mẫu tàn nhẫn, mặt mày không hề lương thiện.
Bà ta giơ tay, tát thật mạnh vào mặt Vân Quán Ninh!
Mắt nhìn thấy cái tát sắp rơi xuống mặt nàng, Vân Quán Ninh cũng không nhẫn nhịn, bắt lấy tay của nhũ mẫu: "Mẫu phi, người muốn đánh nhi tức cũng phải có một lý do chứ?"
"Lý do? Bổn cung giáo huấn nhi tức, còn phải cần lý do?"
Đức Phi tức giận nhưng ngược lại lại cười: "Ngươi dám cãi lại với bổn cung? Đánh cho ta!"
Nhũ mẫu cố sức lấy tay ra nhưng Vân Quán Ninh lại giữ rất chặt, như thế nào cũng không thể rút trở về, chỉ có thể quay đầu lại cầu cứu Đức Phi.
"Vân Quán Ninh, ngươi muốn tạo phản hay sao?"
Đức Phi bước xuống bậc thềm, căm tức nhìn nàng: "Ngươi thân là Minh Vương Phi, nữ chủ nhân của vương phủ nhưng mấy năm qua ngươi có từng hầu hạ phu quân, hiếu kính phụ mẫu của phu quân hay chưa?"
"Diệp nhi vì ngươi mà bị thương, suýt nữa thì mất cánh tay.
Bổn cung giáo huấn ngươi mà ngươi còn dám phản kháng?"
Được rồi, vết thương của Mặc Diệp quả thực là bởi vì nàng.
Vân Quán Ninh đuối lý.
Nhưng trong bốn năm qua nàng chưa từng hầu hạ phu quân, hiếu kính phụ mẫu của phu quân đều là bởi vì ai?
Còn không phải là bởi vì Mặc Diệp cấm túc nàng sao?
"Nếu như ngươi dám phản kháng, bổn cung sẽ phạt ngươi quỳ ba ngày ba đêm!"
Thấy nàng lại sắp mở miệng chống đối, Đức Phi lập tức hung hăng đe dọa.
Ba ngày ba đêm?
Không được, Viên Bảo sẽ không ai chăm sóc! Hơn nữa sẽ lo lắng cho nàng… Nghĩ đến đây Vân Quán Ninh chỉ có thể hít một hơi thật sâu: "Mẫu phi giáo huấn đúng, nhi tức không dám phản kháng."
"Nếu đã đánh, mẫu phi vẫn là nên đánh bằng roi, đừng đánh vào mặt."
Nếu như mặt bị thương thì Viên Bảo sẽ nhìn thấy.
Đánh bằng roi, nàng ít nhất vẫn có thể nhịn một chút.
Tục ngữ nói đúng: Nữ tử bổn nhược, vi mẫu tắc cường.
Có Viên Bảo nàng vừa có sự mềm mại vừa có sự mạnh mẽ.
Vân Quán Ninh ngẩng đầu nhìn thẳng Đức Phi: "Vương gia bởi vì nhi tức mà bị thương, nhi tức đáng bị đánh! Nhưng nếu như nhi tức không giải độc cho Vương gia thì sợ rằng Vương gia không sống tới ngày hôm nay."
"Vì vậy công lao và tội lỗi như nhau, vẫn mong mẫu phi phạt nhẹ!"
Nếu như đánh nàng ngã xuống đất thì Viên Bảo sẽ làm sao?
"Ngươi còn dám già mồm? Bổn cung còn phải cần ngươi khoa tay múa chân hay sao?"
Đức Phi giận dữ, vung tay tức giận quát: "Đánh hai mươi trượng cho bổn cung!"