Xem ra cô nương này hôm nay bị đánh đến nỗi đầu óc có vấn đề rồi.
Vậy mà lại cần xin cả Vân Quán Ninh?
Advertisement
Vân Quán Ninh nhướng mày hỏi: "Sao vương phi nhà ngươi không đến cứu ngươi?"
"Có lẽ là vì người làm việc cho vương phi nhà ngươi, nhưng trong lòng nàng ta không cảm kích trái lại còn oán trách người nhiều chuyện, sợ liên lụy đến nàng ta cho nên nàng ta mới coi như không biết người bị bắt vào Thận Hình Ty đúng không?"
Tử Tô bật khóc: "Minh vương phi, người cần gì phải xát muối vào vết thương của nô tỳ vào lúc này chứ?"
Nàng ta biết, Vân Quán Ninh đã nói đúng rồi!
Advertisement
Tính tình Tần Tự Tuyết thế nào sao nàng ta lại không biết rõ được?
Tần Tự Tuyết chính là loại tiểu nhân sống hai mặt, thất tín bội nghĩa...
Bây giờ xảy ra chuyện này, đừng nói vốn không phải Tần Tự Tuyết sai nàng ta đi làm, cho dù chính là Tần Tự Tuyết sai nàng ta làm như vậy, Tần Tự Tuyết cũng sẽ không đứng ra cứu nàng ta.
Chỉ có mình Tử Tô tự chịu!
Nàng ta khóc lóc nói: "Minh vương phi, chuyện này nô tỳ cũng có nỗi khổ riêng!"
"Nô tỳ cũng vì vương phi nhà mình!"
"Vậy còn không phải là người đã làm sao? Không phải người đã thừa nhận rồi à?"
Vân Quán Ninh nhướng mày hỏi.
Ngô đại nhân đứng bên cạnh gật đầu, nói: "Ừ, bổn đại nhân đã nghe hết rồi!"
Vân Quán Ninh: "... ta có chuyện muốn hỏi nàng ta, Ngô đại nhân làm phiền ngươi ra ngoài một lát."
"Vâng vâng vâng."
Ngô đại nhân phản ứng lại, vội gãi đầu ngượng ngùng bước ra ngoài: "Minh vương phi cứ hỏi, hạ quan ra ngoài đóng cửa cho người!"
Vân Quán Ninh thu tầm mắt về.
"Tử Tô, ta có một chuyện muốn hỏi."
Tử Tô tưởng Vân Quán Ninh có thể cứu được nàng ta, thế là vội vàng gật đầu đáp:"Minh vương phi, người cứ hỏi đi, nô tỳ chắc chắn sẽ trả lời thành thật!"
"Nam Cung Nguyệt đã ăn điểm tâm người mang tới thật sao?"
"Hoàn toàn chính xác! Nàng ta đã ăn thật! Nô tỳ tận mắt nhìn thấy!"
Cảm xúc Tử Tô rất kích động.
"Lúc ngươi rời đi cách lúc nàng ta ăn điểm tâm bao lâu?"
Nàng ta suy nghĩ một lát, đáp: "Khoảng chừng thời gian một chén trà! Nô tỳ nói vài câu khách sáo với Sở vương phi, sau đó nô tỳ đã rời đi."
Như thế à...
Vân Quán Ninh có lẽ đã biết rồi.
Nàng gật đầu chuẩn bị ra ngoài, thấy vậy Tử Tô vội vàng kêu lên: "Minh vương phi, cứu nô tỳ với!"
"Người muốn biết chuyện gì, nô tỳ cũng đã nói hết rồi, người cứu nô tỳ với!"
Vân Quán Ninh cười như không cười nhìn nàng ta: "Tử Tô, xem ra người sống trong Thận Hình Ty này rất cực khổ nhỉ?"
Bỗng nhiên chuyển chủ đề khiến Tử Tô không hiểu chuyện gì cả.
Chỉ nghe Vân Quán Ninh ung dung thản nhiên nói: "Ngươi vào Thận Hình Ty hơn nửa ngày rồi, Ngô đại nhân vậy mà lại còn không nhận ra người nữa? Như thế không phải sống rất cực khổ sao?"
Tử Tô khóc không ra nước mắt.
Nàng ta chỉ muốn cầu xin sự giúp đỡ thôi...
Vân Quán Ninh cười lạnh bước ra ngoài.
Thấy trời không còn sớm nữa.
Hôm nay Mặc Hồi Diện bận bịu với chuyện của Nam Cung Nguyệt, Nam Cung Nguyệt cũng đang nằm trên giường không đi đâu được, có lẽ tạm thời không có sức để theo dõi Minh Vương Phủ bọn họ.
Vân Quán Ninh định đến Cố gia.
Trên đường đi Như Yên khẽ nói: "Vương phi, xem ra Sở vương phi đúng là người có lòng dạ sâu xa."
"Ừm, chắc chắn nàng ta đã ngậm miếng điểm tâm đó trong miệng nhưng không nuốt xuống."
Vân Quán Ninh gật đầu đáp.
Mặc dù Nam Cung Nguyệt ăn miếng điểm tâm đó trước mặt Tử Tô, nhưng chắc chắn cũng chỉ giả vờ cho Tử Tô xem mà thôi.
Nàng ta biết rõ trong điểm tâm có vấn đề nhưng vẫn im lặng không nói, cố tình tính kế hãm hại ngược lại Tần Tự Tuyết...