Mặc Phi Phi không hiểu, nhưng cũng không muốn nuối tiếc quay về, thẳng thắn dứt khoát hỏi: "Nhị gia có tâm sự gì? Lẽ nào nhị gia đã từng có người trong lòng sao?"
Cố Minh không trả lời.
Im lặng một lúc lâu, Mặc Phi Phi cuối cùng cũng hiểu ra.
Advertisement
Chắc là nàng ta đoán đúng rồi chứ?
Chỉ là không biết cô nương nhà nào có thể may mắn như vậy, lại may mắn có được tấm chân tình của nhị gia...
27
Nàng ta không biết tâm trạng của mình lúc này như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Advertisement
Giống như có người cầm dao ra sức khoét mất trái tim của nàng ta, cả lồ ng ngực trống rỗng, một cơn gió lạnh thổi qua người, nàng ta cảm thấy lạnh lẽo đến nỗi rùng mình một cái.
Cố Minh ngoảnh đầu nhìn nàng ta.
Thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, bờ môi cũng khẽ run lên bần bật...
"Công chúa thấy lạnh sao?"
Cố Minh dịu dàng hỏi: "Trời không còn sớm nữa, có lẽ cửa cung cũng sắp đóng rồi, công chúa mau về đi."
"Nhị gia..."
Nàng ta không cam lòng.
"Nếu công chúa đã là tiểu cô của Ninh Nhi, Cố mỗ mạo muội tự xưng là trưởng bối của công chúa, nhị gia gì đó đều là cách gọi thân thiết của người ngoài đối với Cố mỗ"
Hắn ta khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Nếu như công chúa không chế, sau này có thể gọi Cố mỗ một tiếng cữu cữu giống như Ninh Nhi."
Đây đã là sự từ chối rất rõ ràng.
Nước mắt trong hốc mắt của Mặc Phi Phi như đang chực trào.
Vẻ mặt Cố Minh như không có chuyện gì xảy ra, nói thêm: "Tối nay vương gia nói đúng lắm".
"Công chúa là khuê nữ, Cố mô cũng chưa thành thân, cô nam quả nữ ở chung sẽ làm hại đến thanh danh của công chúa."
Hắn ta tự đẩy xe lăn cách xa Mặc Phi Phi vài bước, sau đó mới hiền hòa gật đầu nói: "Từ nay về sau vẫn mong công chúa hãy nghĩ cho thanh danh của mình."
Hắn ta không nói mình sẽ thế nào, cũng không nói không cho Mặc Phi Phi đến Cô gia.
Vào lúc từ chối Mặc Phi Phi, lại dùng giọng điệu ấm áp, nói ra những lời giữ thể diện cho nàng ta nhất, nhưng lại từ chối dứt khoát nhất.
Đây chính là thái độ của Cố Minh.
Mặc Phi Phi không nhịn được nữa, ôm mặt khóc nức nở quay người rời đi...
Thấy bóng dáng gầy gò hòa vào màn đêm của nàng ta, Cố Minh nhìn chăm chú thật lâu không rời mắt.
"Ôi."
Cũng không biết là tiếng than thở của hắn ta, hay là tiếng gió đêm rít gào lướt qua, đã cuốn tiếng thở dài vào trong màn đêm.
Tối này nhất định là một đêm không ngủ được!
Ngày hôm sau.
Vân Quán Ninh và Mặc Diệp dậy từ sớm sắp xếp ổn thoả rồi đưa theo Viên Bảo vào cung.
Tối qua hai người đã bàn bạc qua rồi, phải công khai thân phận của Viên Bảo không phải là chuyện nhỏ. Mặc dù phu thê họ đã nhất trí với nhau, nhưng dù sao cũng nên bàn bạc với Mặc Tông Nhiên.
Ông ấy là hoàng đế, cũng là hoàng tổ phụ của Viên Bảo.
Hôm nay Viên Bảo cũng vô cùng vui vẻ.
Thằng bé không cần đeo mặt nạ ra ngoài, cũng không cần giống như người không có hộ khẩu” không thể gặp người khác, phải lén lút trốn trong đám đông.
Hôm nay thằng bé cùng với Vân Quán Ninh và Mặc Diệp ngồi xe ngựa vào cung.
Tóc dài được buộc cao, khoác trên mình trường bào đẹp đẽ, trên vai còn đeo chiếc túi mà
Vân Quán Ninh tự tay may.
Thoạt nhìn tinh thần hoạt bát, đẹp trai lại không mất đi vẻ đáng yêu.
Vào trong xe ngựa, thằng bé bèn gạt rèm cửa lên nhìn ra bên ngoài.
Đường phố nhộn nhịp, dòng người qua lại, thằng bé nhìn đến mức vừa chăm chú vừa say mê.
Vân Quán Ninh một tay đỡ thằng bé, nàng quay đầu cười với Mặc Diệp.
Dưới mắt hai người đều có quầng thâm, có thể thấy là đêm qua cả đêm không ngủ.
“Vương gia, hôm nay bước qua cửa cung này, trách nhiệm trên vai chàng lại nặng hơn gấp bội so với trước đây. Chàng, cần phải chuẩn bị tốt tâm lý.”
Trọng trách trên vai càng nặng hơn còn cần phải nói sao?
Một bên vai gánh vác Vân Quán Ninh, một bên vai mang theo Viên Bảo.
Trên đầu còn chống đỡ cả một giang sơn Nam Quận...
Trước đây Vân Quán Ninh giúp đỡ hẳn mọi việc, hắn quả thực nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng con đường sau này càng thêm nguy hiểm vất vả, hắn không nỡ để một nữ nhân như Vân Quán Ninh cùng hắn gánh vác trọng trách, vì vậy Mặc Diệp sẽ phải nhanh chóng vực dậy từ trong áp lực!