Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 746



Cũng may cậu bé không thừa hiện sự ngốc nghếch của tổ mẫu, nếu không thằng bé của bây giờ chỉ số thông minh phải ngang với Chu Tiểu Béo. 

Viện Bảo và Đức Phi lần đầu gặp mặt, thằng bé đã có một kết luận trong lòng: Tổ mẫu là một người ngốc nghếch! 

Advertisement

Nó không lên tiếng, Chu Điềm Điềm cũng không tiếp tục trả lời, chỉ vô tội nhìn Đức Phi: “Viên Bảo ca ca nói, không được tùy tiện nói chuyện với người lạ.” 

“Người lạ sẽ dùng kẹo hồ lồ lừa ta đi mất! bán cho gia đình giàu có làm nha hoan!” 

Đức Phi bị bộ dạng ngây ngô của cô bé chọc cho cười. 

Bà ta rất giống người xấu sao? 

Advertisement

Dường như Chu Điềm Điềm không biết, bà ta chính là tiểu thư của gia đình giàu có... 

Đức Phi nhìn thấy Viên Bảo vẫn đứng xoay lưng với mình từ đầu đến cuối, bà ta tò mò thằng bé có hình dáng thể nào liền bước hai bước tới trước mặt thằng bé. 

“Người tên là Viên Bảo?Vậy cung phu của ngươi là học từ ai?Vừa rồi bổn cung nhìn thấy 

người thật sự rất lợi hại, tuổi còn nhỏ mà đã có công phu như vậy, xem ra tiền đồ sau này sau có giới hạn!” 

Viên Bảo đã cúi thấp đầu, Đức Phi chỉ nhìn thấy cái trán trơn bóng của thằng bé. 

Trán cao như vậy, quả nhiên sau này đứa trẻ này có tiền đồ! 

Đức Phi nghĩ trong lòng. 

Viên Bảo cố tình giả giọng ồm ồm nói: “Ta nhìn người ta luyện võ, nên đã học theo” 

“Vậy sao?” 

Đức Phi chấn động: “Lợi hại như vậy sao?” 

Bà ta kiên nhẫn cúi thấp đầu, muốn nhìn xem rốt cuộc Viện Bảo chống như thế nào... Nói đến cũng thật kỳ lạ, bình thường Đức Phi không thích trẻ con, nhưng đối với cặp huynh muội này, đặt biệt là cậu bé này, trong lòng bà ta luôn có một cảm giác kỳ quái. 

Trong bóng tối, dường như có một sức mạnh kỳ quái đang điều khiển bà ta, bắt bà ta phải nhìn rõ bộ dạng của cậu bé này. 

Những đứa trẻ này lại rất lanh lợi. 

Lại nhanh chóng xoay đầu sang bên trái, nắm tay Chu Điềm Điềm bỏ chạy: “Chúng ta nên đi rồi!” 

Nếu như hôm nay bị Đức Phi nhận ra, thì kinh hỉ mà mẫu thân nỗ lực chuẩn bị sẽ không còn nữa rồi. 

Viên Bảo phải bảo vệ kinh hỉ mà mẫu thân chuẩn bị, chính là phải bảo vệ “mặt nhỏ” của mình thật tốt, không bị Đức Phi nhìn thấy. 

“Đứng lại!”. 

Đức Phi vội đứng lên, ra ký hiệu mắt với Lý ma ma. 

Lý ma ma hiếu ý, lập tức đi tới gian hàng hồ lô bên cạnh. 

Đức Phi bước nhanh về phía trước, đứng chắn trước mặt Viên Bảo và Chu Điềm Điềm: “Hai đứa nhóc các ngươi, bổn cung cũng không phải người xấu! Các ngươi chạy cái gì?” 

“Viên Bảo, ngươi cứu bổn cung, bổn cung còn chưa cảm tạ ngươi!” 

Bà ta nhìn hồ lô rơi dưới đất, cùng với nước đường trên mặt Chu Điềm Điềm... 

Biết rằng kẹo hồ lô này là của Chu Điềm Điềm liền cười nói: “Bổn cung mời các người ăn kẹo hồ lô được không?” 

Vốn dĩ muốn phân phó Lý ma ma chuẩn bị hậu lễ đến phủ của hai đứa trẻ này để cảm ơn người lớn, nhưng khi nghe Chu Điềm Điềm nói... nghĩ đến hai đứa trẻ này thật đáng thương, hóa ra là cô nhi! 

Chỉ có thể xua tan suy nghĩ này đi. 

“Được!”. 

Chu Điềm Điềm vui mừng đáp lại, hai mắt dường như đều phát sáng. 

Viên Bảo cạn ngôn. 

Chu Tiểu Béo quả nhiên là đầu heo, chỉ biết ăn! 

Nếu như tiểu béo này một mình ra ngoài, chỉ cần một cây kẹo hồ lô là đã bị người khác lừa đi rồi... vẫn thật là khiến người khác không yên tâm! 

Lý ma ma rất nhanh đã cầm theo kẹo hồ lô tới gần, Đức Phi đưa cho hai đứa nó: “Viên Bảo, nếu như hai huynh đệ các ngươi không có người chăm sóc, vậy thì hiện tại ở đâu?” 

Bà ta thật sự đau lòng cho đứa trẻ này! 

Viên Bảo nhỏ giọng trả lời: “Tứ hải làm nhà.” 

Như Ngọc đang ẩn nấp nghe được câu nói này liền phụt cười. 

Đức Phi càng đau lòng hơn, không tự chủ kéo tay của thằng bé: “Nếu như các người nguyện ý, bổn cung sẽ cho người chăm sóc tốt các ngươi?” 

“Không nguyện ý” 

Viên Bảo dứt khoát cự tuyệt. 

"A." 

Đức Phi bịt miệng: “Thì ra cảm giác bị cự tuyệt lại khó chịu như vậy?” 

Bà ta cũng không biết bản thân hôm nay bị làm sao, bị một đứa trẻ xa lạ trước mắt làm cho rối ruột rồi gan. 

Viên Bảo nhanh tay lẹ mắt đón lấy giúp cô bé, vừa đưa kẹo hồ lô cho Chu Điềm Điềm thì Đức Phi đã kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của thằng bé: “Ngươi, ngươi ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.