*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vân Quán Ninh “ha ha” bật cười thành tiếng: “Ta thấy cái chủ ý này được đấy.”
“Vương phi, chuyện là nếu là vương gia tới...”
“Cũng ngăn chặn ở ngoài cửa cho ta.”
Advertisement
Vân Quán Ninh tiếp tục dặn dò: “Nhất là vương gia, tuyệt đối không để hắn tiến vào.”
“Nô tỳ đã rõ.”
Bà Trương cảm thấy thắc mắc nhưng không dám hỏi, nên vội vàng gật đầu.
Như Yên đồng tình nhìn bà ta một cái.
Advertisement
Nếu bà ta biết rõ vương phi nói “chó điên” là ai, thì sẽ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình đấy.
Lại còn muốn mang con “chó điên” này đi lột da hầm xương để uống, nói không chừng đến mai bà Trương đã bị mang đi hầm cách thủy rồi đấy.
Nhìn thấy vẻ mặt bà Trương nghiêm túc ôm gậy đứng canh ở cửa, Vân Quán Ninh yên tâm trở lại phòng nghỉ ngơi.
Lúc đầu thần kinh còn căng thẳng, nhưng thực sự quá mệt mỏi nên nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không bao lâu sau Vân Quán Ninh đột nhiên bừng tỉnh, nàng cảm nhận được ở bên giường có người.
Hơn nữa vẫn luôn lẳng lặng đứng nhìn chằm chằm vào nàng.
Lúc trước đã từng xem rất nhiều phim ma, bây giờ không ngừng hiện lên trong đầu...
Vân Quán Ninh cũng không mở mắt ra, cầm lấy dao găm ở dưới gối đâm về phía bên giường.
“Ninh Nhi!”
Lúc ánh sáng lạnh lóe lên, Mặc Diệp đã bắt được tay của nàng, bất đắc dĩ nói: “Là bổn vương.”
Tại sao dưới gối của nữ nhân này còn đặt một con dao găm chứ?
“Là chàng thì sao?”
Vân Quán Ninh vừa thở phào một hơi, nhưng trong lòng lập tức căng thẳng.
Nàng đâu phải đối thủ của Mặc Diệp chứ?
Lúc trước ở chính sảnh, Mặc Diệp sợ đả thương nàng nên mới không đánh trả. Lúc này trong tay nàng đang cầm dao găm, nhỡ không may nàng tự mình làm bị thương thì phải làm sao bây giờ?
Cho nên hắn đã nắm lấy cổ tay của nàng, hơi dùng sức, Vân Quán Ninh hồ lên một tiếng, bàn tay tê rần buông lỏng ra.
Mặc Diệp cầm lấy con dao găm, bị dọa cho hoảng sợ: “Tại sao nàng lại để một vật sắc bén như vậy ở trên giường chứ?”
“Nhỡ trong đêm tự mình làm bị thương thì phải làm sao bây giờ?”
Không nói đến Vân Quán Ninh, Viên Bảo cũng có thể đến ngủ cùng với nàng.
“Lúc trước có Viên Bảo ở đây, ta còn không lo lắng. Còn bây giờ con trai đã không ở đây, ta phải chuẩn bị một vật gì đó để phòng sói, nếu không khi bị người khác khi dễ thì ta phải làm sao?”
Vân Quán Ninh ôm lấy chăn che kín thân thể, nàng trừng mắt nhìn hắn: “Ví dụ như, những người vô liêm sỉ như người chẳng hạn.”
“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lại ngồi ở bên giường định hù dọa ai chứ?”
Mặc Diệp bị nàng mắng nhưng cũng không có tức giận.
Hắn tốt tính cười cười: “Đều là bổn vương không tốt.”
“Ta còn không biết đường đường la Minh Vương lại có thể đêm hôm khuya khoắt đi vào phòng ngủ của người khác, người định làm đầu trộm đuôi cướp hay là định làm hái hoa tặc thế?”
Vân Quán Ninh vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.
Mặc Diệp đỡ trán nói: “Bổn vương chỉ là muốn đến nói cho nàng một chuyện mà thôi.”
“Nói!”
Vừa nói xong, nàng lại duỗi tay ra ngăn hắn lại: “Đợi lát nữa rồi nói.”
Việc cấp bách, nàng còn muốn xác nhận một chuyện.
Nàng cầm lấy áo khoác phủ thêm vào, nổi giận đùng đùng đi xuống giường.
Mở cửa ra xem xét, thấy Như Ngọc đang bịt miệng Như Yên, Như Mặc thì cầm tay Như Yên. Hai huynh đệ nhà này đang giữ chặt lấy nàng ấy đến một tiếng cũng không thể phát ra được.
Bảo sao Như Yên lại không hề nhắc nhở nàng một tiếng.
“Hai người các ngươi đúng là chó chết! Cũng có chút tiền đồ rồi đấy.”
Vân Quán Ninh trừng mắt nhìn Như Ngọc và Như Mặc, tiếp tục đi đến cổng viện.
Đến gần xem xét thì thấy bà Trương vẫn đang ôm cây gậy ở trong ngực, lúc này đang dựa lưng vào cửa ngồi dưới đất gáy o...0...
Tiếng ngày vang lên không ngừng, nước miếng còn chảy ướt hết cả cằm.
Mặc dù bà ta dựa vào cửa viện nhưng cũng chỉ có một cánh đóng, một cánh khác thì đang mở rộng đây này.
Cái bà Trương này, nàng còn có thể trông cậy được gì ở bà ta chứ?
Vân Quán Ninh tức giận đến mức đạp bà ta một cái: “Cẩu nô tài! Bổn vương phi còn cần người để làm gì? Người đầu đến kéo bà ta xuống băm cho chó ăn đi.”
Lúc này bà Trương mới giật mình tỉnh lại: “Ai, ai!”