Như Yên huyên thuyên không ngừng: “Người nhìn bà Trương đó, thân hình đã tròn trịa rồi! Mà người ta còn không thèm khổ tâm chuyện giảm cân nữa kìa!”
“Ngươi so sánh bình luận ta với bà Trương à?! Tại sao người không đem ta so sánh bình luận với con lợn nái già trong chuồng lợn luôn đi?! Có phải là người đang thiếu đòn không?!”
Như Yên vội vàng nhận lấy: “Vương phi, nô tỳ chỉ là so sánh mà thôi!”
“Cách so sánh này của ngươi thật không thỏa đáng! Sao ngươi không so sánh ta với Uông di nương của Sở vương phủ đi? Đi so với bà Trương, có thể có tiền đồ không?”
Vân Quán Ninh trợn trắng mắt: “Bà ta đã từ bỏ bản thân rồi!”
Advertisement
“Nếu không vượt quá hai trăm cân thì không chịu dừng lại, bổn vương phi có thể tự đắm mình trong truy lạc sao?”
Ngay khi đang nói chuyện, hạ nhân liền tới truyền lời, nói rằng Vân Quốc Công cầu kiến.
“Ông ta tới đây làm gì?”
Vân Quán Ninh sốt ruột xua tay: “Không gặp!"
“Nhưng vương phi à, Vân Quốc Công nói rằng nếu người không gặp thì ngài ấy sẽ không rời đi! Cũng không biết đường đường là một Quốc Công đại nhân, lại học cái chiêu vô lại đó của ai. Ngài ấy đặt một chân ở trong ngưỡng cửa, một chân ở bên ngoài ngưỡng cửa!”
Hạ nhân bất lực đáp: “Nói rằng hôm nay hoặc là kẹp gãy chân của ngài ấy, hoặc là bẩm báo lại với vương phi để vương phi đến gặp ngài ấy!”
Hạ nhân vò đầu bứt tai, bất lực vô cùng!
Vân Quán Ninh lập tức cau mày, khoanh tay lại trước ngực: “Thật không?”
Không ngờ Vân Chấn Tung lại không biết xấu hổ như vậy!
Xem ra, nguyên nhân khiến Vân Quán Ninh có thể khốn nạn như vậy, là vì trong trong người có cái gen vô lại của Vân Chấn Tung!
“Ngài ấy có nói đến để làm gì không?”
“Nô tài không biết.”
Hạ nhân lắc đầu: “Thế nhưng nô tài nhìn thấy lồ ng ngực của Vân Quốc Công căng lên, hình như có thứ gì trong y phục!”
“Ồ?"
Vân Quán Ninh tò mò: “Nếu đã như vậy, bổn vương phi sẽ đi gặp ông ta!”
“Vậy nô tài sẽ mời Vân Quốc Công ngồi một lát nhé?”
Hạ nhân vội vàng hỏi.
“Ngồi cái gì mà ngồi?”
Vân Quán Ninh mất kiên nhân nói: “Ngưỡng cửa rộng như vậy, cái mông của ông ta không ngồi đủ à? Ngoài của nhiều bậc thềm như vậy, còn không đủ cho ông ta ngồi sao? Cứ để hắn đợi ngoài cửa là được rồi!”
Như Yên do dự: “Vương phi, như vậy không tốt lắm nhỉ?”
“Vân Quốc Công tốt xấu gì cũng là phụ thân của người. Hiện tại trên đường có nhiều người như vậy, nếu đi ngang qua và nhìn thấy thì...”
Vẻ mặt nàng ấy rối rắm: “Chắc là sẽ không thiếu những kẻ khua môi múa mép! Đến lúc đó, e rằng sẽ tổn hại đến thanh danh của vương phi.”
Tổn hại thanh danh à?!
Vân Quán Ninh không thèm quan tâm: “Bổn vương phi còn quan tâm đến cái danh tiếng nhỏ bé đó sao?!”
Nàng từ lâu đã không cần cái khuôn mặt này rồi, nàng đã từ bỏ nó rồi đó, được không?!
Người mà không sợ mất mặt, thì trên đời này không có sách bằng!
Nàng cảm thấy hiện tại mình là một tồn tại bất khả chiến bại!
Con người không biết xấu hổ và còn rất thoải mái.
Thấy mình thuyết phục không được, Như Yêu chỉ đành thở dài. Không phải là nàng ấy không biết đức tính của vương phi nhà mình... Hơn nữa, Vân Quốc Công quả thực cũng thối tha không biết xấu hổ.
Hôm nay để vương phi làm ông ta đẹp mặt, cũng chính là ông ta tự chuốc và vào mình!
Vân Quán Ninh tiếp tục thong thả ung dung kiểm tra toàn bộ vương phủ, sau đó nàng mới chuẩn bị đi gặp Vân Chấn Tung ở ngoài cửa.
Lúc này, Vân Chấn Tung đã chờ đến mất hết kiên nhẫn từ lâu rồi.
Người ta nói tuyết rơi không lạnh bằng tuyết tan, mới sáng sớm ông ta đã khoác ba lớp áo khoác bông dày cộp, còn lúc này bên ngoài thì đang nắng chói chang.
Dù mùa đông nắng không bằng mùa hè, nhưng ông ta bọc mình kín mít như thế sớm đã toát hết mồ hôi ra rồi!
Ông ta không ngừng lau mồ hôi trên trán, hỏi hạ nhân gác công: “Vương phi của các ngươi rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Khi nào thì mới ra đây gặp ta?!"
“Vân Quốc Công, nếu như vương phi nhà chúng ta đã bằng lòng gặp ngài, thì ngài chỉ cần đợi là được!”.