Thôi bỏ đi, hai cái tên vô liêm sỉ này nói cũng không sai.
Ai bảo lúc trước hắn hành hạ Ninh Nhi tàn nhẫn như vậy làm gì?
Đây đều là những điều hắn phải chịu.
Advertisement
Dù cho cả đời Ninh Nhi không tha thứ cho hắn, hắn cũng nguyện ý cố gắng cả đời, để có thể
Đang nghĩ ngợi thì có người gõ cửa phòng...
"Ai?"
Mặc Diệp sửa sang lại triệu phục một chút, lúc này mới tiến lên mở cửa.
Advertisement
Ngoài cửa là Vân Quán Ninh áo mũ chỉnh tề, trong ngực đang ôm Viên Bảo đang ngủ say.
“Ninh nhi, đây là?”
Mặc Diệp khó hiểu.
1
“Tiến cung”
Vân Quán Ninh lời ít ý nhiều.
Nàng cúi đầu xuống nhìn thoáng qua Viện Bảo đang ngủ say: “Hôm nay nhi tử cũng muốn tiến cung, con nói là có chuyện quan trọng cần làm. Ta không đành lòng đánh thức con dậy nên đã trực tiếp ôm con đi.”
Như Yên đang ở sau lưng nàng, trong tay đang ôm xiêm y được sắp xếp chỉnh tế của Viện Bảo.
Vân Quán Ninh dùng chăn dày nhỏ bao kín cả người Viện Bảo, bên trong còn để hai bình nước nóng cho Viên Bảo.
“Không phải Viên Bảo vừa mới quay lại vương phủ hôm qua hay sao? Hôm nay lại tiến cung làm gì?”
Mặc Diệp sợ nàng mệt mỏi nên vội vàng đi qua đón lấy Viên Bảo.
“Thằng bé cũng không nói là có chuyện gì. Tối qua lúc sắp ngủ thằng bé có dặn ta hôm nay dẫn thằng bé tiến cung, sau đó chỉ nói là có việc. Con cái trưởng thành, không muốn nói ta cũng không muốn hỏi”
Vân Quán Ninh mở to mắt nói lời bịa đặt.
Chuyên Viên Bảo tiến cung, thực ra nàng là người rõ ràng nhất...
Một nhà ba người lên xe ngựa, Mặc Diệp mới nhớ tới hắn còn chưa có rửa mặt.
Thêm vào đó Viện Bảo còn chưa có tỉnh, cho nên xe ngựa chạy như bay, đi trực tiếp vào ngự thư phòng.
Hôm nay nhìn thấy xe ngựa chạy nhanh trực tiếp đi vào ngự thư phòng, chúng đại thần nhìn thấy cũng không dám nói gì nữa rồi.
Nhìn thấy xe ngựa của Minh vương phủ, đã biết là hoàng trưởng tốn điện hạ đang ở trong.
Hoàng trưởng tốn điện hạ chính là điểm chí mạng của hoàng thượng, vào lúc này ai dám liều chết tiên lên khuyên ngăn chứ?
Sau khi đi vào ngự thư phòng, Mặc Tông Nhiên ôm Viên Bảo đặt trên long chẩm của ông ấy
trong nội điện. Mặc Diệp và Mặc Tông Nhiên cùng nhau đi rửa mặt rồi hai phụ tử đi đến Cần Chính Điện.
Vân Quán Ninh ngồi ở trong ngự thư phòng trông coi Viên Bảo.
Lúc hạ triệu, Viên Bảo đã áo mũ chỉnh tề.
Mặc Tông Nhiên vừa vào cửa đã ôm thằng bé không chịu buông tay, Viên Bảo thừa cơ làm nũng: “Hoàng tổ phụ.”
“Người để cho nhị bá phụ đến đây một lúc được không?”
“Con muốn gặp nhị bá phụ của con?”
Mặc Tông Nhiên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé.
Viên Bảo nhẹ nhàng gật đầu, ông ấy cũng không hỏi có chuyện gì đã vung tay lên ra lệnh: “Tiểu Lương Tử! Lập tức truyền Hàn Vương đến đây.”
Một lúc sau, Lương tiểu công công thở không ra hơi trở về.
“Hoàng thượng, Hàn Vương đã xuất cung rồi! Ngài ấy nói là trước khi vào triều quá vội nên chưa kịp ăn bữa sáng nên muốn về Hàn Vương phủ ăn xong rồi lại đến.”
Đám người Vân Quán Ninh: "..”
Miệng nhỏ của Viện Bảo xẹp xuống.
Mặc Tông Nhiên lập tức nổi giận: “Hỗn trướng.”
Ông ấy trừng mắt lườm Lương tiểu công công: “Đồ vô dụng! Một chút việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong”
“Đi! Truyền ý chỉ của trẫm bảo nó lập tức tiến cung! Nếu nó dám kháng chỉ thì sẽ đánh gãy chân chó của nó.”
Viên Bảo vội vàng khuyên can: “Hoàng tổ phụ đừng nóng giận.”
Chắc là đánh gãy chân quá tàn bạo nên đã dọa sợ bảo bối tốn nhi của ông rồi.
Sắc mặt của Mặc Tông Nhiên lập tức dịu xuống: “Lập tức truyền lão nhị tiến cung, nếu nó phản kháng thì cứ trói nó lại rồi đưa đến đây.”