Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 807



Hắn ta cũng không tin, hôm nay hắn ta không thể làm thanh danh của Mặc Hồi Diễn thối hoắc! 

Phân phó của cô nãi nãi, hôm nay phải khiến cho Mặc Hồi Diện cụp đuôi lại mà đối nhân xử 

Advertisement

thê! 

Trước đó vài ngày, Lại Thị xuất hiện, Vân Quán Ninh cũng không có động tĩnh gì quá lớn. Mọi người cho là Vân Quán Ninh đang nén giận, nuốt cơn giận này xuống. 

Chỉ có Độc Nhãn Long biết rõ, cô nãi nãi nhà hắn ta lúc nào thì nén giận chứ? 

Rõ ràng là kìm nén để tung đại chiếu mà. 

Advertisement

Hôm nay không phải Mặc Hồi Diện đã gặp bảo ứng rồi hay sao? 

Cô nãi nãi này phân phó, hắn ta đâu dám làm trái chứ? 

Độc Nhãn Long xắn ống tay áo lên: “Ta ngược lại lần đầu tiên thấy có vương gia lại yêu thích nữ tử thanh lâu đấy! Đã gặp nghìn người, đi cả vạn nẻo đường, vương gia nhà ông đúng là hiếm gặp.” 

“Không phải Sở vương có chỗ nào có vấn đề đấy chứ?” 

Nghe nói đến đây, Diêu quản gia bị tức suýt chút nữa nôn ra máu. 

Đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người không sợ chết như vậy! 

“Ngươi, ngươi đừng ăn nói lung tung.” 

Ông ta tức giận cãi lại: “Lại di nương không phải nữ tử thanh lâu! Nếu người còn dám vụ khống cho Lại di nương và vương gia nhà ta, ta sẽ cho người đánh đuổi người ra ngoài.” 

“Đánh đi! Xem ai đánh thẳng ai!” 

Độc Nhãn Long như một con chó điên, lại đặt mông ngồi xuống bậc thềm. 

“Các vị làm chứng!” 

Hắn cà lơ phất phơ nửa nằm nửa ngồi trên bậc thềm: “Hôm nay ta sẽ ở Sở vương phủ không đi! Khi nào Sở vương cho ta một lời giải thích thì ta sẽ rời đi khi đó” 

“Sở vương phủ bọn họ ỷ thế hiếp người, không những không trả bạc lại còn muốn đánh 

người.” 

“Ta xem như được mở mang tầm mắt! Nghe nói Sở vương dịu dàng Như Ngọc, lời đồn sai rồi! Sở vương rõ ràng là ỷ thế hiếp người mà.” 

“Ngươi, người đừng có nói bậy!” 

Diêu quản gia tức giận đến mức chòm râu dưới cằm cũng run rẩy: “Ngươi ngậm máu phun người.” 

“Vậy ông lấy chứng cứ ra đây! Nữ nhân Lại Thị kia ta cũng từng chơi qua, phía sau lưng của ả ta có một nốt ruồi... Người có dám kêu ả ta ra đây ở trước mặt mọi người kiểm tra thật giả hay không? 

Độc Nhãn Long vốn là côn đồ thổ phỉ. 

Đứng ở trước mặt mọi người nói những lời này mà mặt không đỏ hơi thở không gấp. 

Nhưng thân thể Diêu quản gia lại cứng đờ suýt bị tức đến nghẹn. 

Mặc kệ Lại Thị lúc trước như thế nào, thế nhưng hôm nay lại là di nương của Sở vương phủ. 

Trong bụng của nàng ta còn đang mang cốt nhục của vương gia nhà bọn họ! 

“Ngươi chờ đó cho ta! Ta đi bẩm báo cho vương gia nhà ta!: 

Diêu quản gia không dám tranh chấp với hắn ta ở trước mặt mọi người, để tránh hắn ta tiếp tục nói ra những lời khó nghe. Ông ta chỉ là một ông già làm sao có thể chống đỡ được chứ? 

Vội vàng chạy vào vương phủ, cổng lớn lại đóng lại một lần nữa. 

Diêu quản gia cả đường là gọi, đi vào hậu viện. 

Thương thế của Mặc Hồi Diễn đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể xuống đất đi lại. 

Chỉ là khí sắc cả người vẫn không được tốt lắm, chắc là khó có thể hưởng thụ ân cần của mỹ nhân. 

Cửa phòng ngủ của Nam Cung Nguyệt đóng chặt, không nghe thấy động tĩnh ở bên trong phòng. 

Diêu quản gia không dám kinh động đến nàng ta, ông ta vội vàng chạy vào trong phòng của Mặc Hồi Diện: “Vương gia, ở ngoài của có một tên là Độc Nhãn Long đến, hắn ta nói Lại di nương là người trong lâu của bọn họ.” 

“Hắn ta tới đòi người.” 

Sắc mặt Mặc Hồi Diễn biến đổi: “Ngươi nói cái gì?” 

“Có một người tên Độc Nhãn Long tự xưng là người của Thủy Tiên lầu đến đời người ạ!” 

Diêu quản gia đáp lại một lần. 

Lúc này Mặc Hồi Diên mới ngồi xuống nói: “Làm sao có thể chứ? Lại Thị không phải người của thanh lâu” 

“Đúng vậy, vương gia! Nhưng cái gã Độc Nhãn Long kia cứ một mực chắc chắn rằng Lại di nương là người của Thủy Tiên lầu, hắn ta còn nói ra một số đặc điểm đặc thù của Lại di nương” 

Mặt già của Diêu quản gia đỏ lên. 

Mặc Hồi Phong nhíu chặt lông mày: “Bổn vương tự mình ra xem.” 

“Vương gia, không thể đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.