Dù có đi tìm Triệu hoàng hậu thì bà ta cũng sẽ cùng phe với Mặc Hồi Diên, sống chết bảo vệ đứa bé trong bụng của lại thị.
Advertisement
Nam Cung Nguyệt hiểu rõ việc này nên mới hết hy vọng rời đi.
“Đi thì đi chứ sao.”
Vân Quán Ninh mí mắt cũng không nhấc lên: “Đi cũng hay, bổn vương phi mắt không thấy tâm không phiền! Tránh cho việc nhìn thấy khuôn mặt đau khổ kia của nàng ta lại khiến ta phiền lòng.”
Advertisement
Nàng không hận tần như tuyết bằng Nam Cung Nguyệt.
Nữ nhân này một lòng muốn gi3t chết nàng, diệt trừ Viên Bảo, Vân Quán Ninh muốn ra tay trước để chiếm lợi thế.
“Nhớ kỹ, cho dù Nam Cung Nguyệt đi cũng phải nhìn chằm chằm nàng ta cho ta, đừng để cho nàng ta có cơ hội lật ngược ván cờ.”
Trong mắt Vân Quán Ninh hiện lên một tia ánh sáng lạnh.
Nếu Nam Cung Nguyệt thành thành thật thật rời đi thì nàng sẽ tha cho nàng ta một mạng.
Nhưng nếu nàng ta vẫn không biết tốt xấu, còn muốn thừa cơ gây bất lợi cho nàng và Viện Bảo thì...
Vân Quán Ninh sẽ không quan tâm gì nữa, nàng sẽ trực tiếp muốn mạng của nàng ta.
“Vâng, vương phi.”
Như Yên vừa đáp lời thì bà Trương đi vào.
Bà ta vui vẻ nói: “Vương phi, có người muốn gặp người.”
"Ai?"
Vân Quán Ninh đặt chén trà xuống.
Bà Trương mặt mày tươi cười hồng hào, còn thần thần bí bí nói: “Là người chắc chắn có thể khiến cho vương phi người vui vẻ! Lúc này đang chờ ở ngoài cửa đó.”
Vân Quán Ninh cạn lời: “Đừng có thừa nước đục thả câu nữa, mời vào đi!”
Bà Trương “Vâng” một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
Rất nhanh có một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở ngay cửa ra vào.
Vân Quán Ninh ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức vui vẻ.
“Tam muội!”
Nàng đứng dậy nghênh đón: “Sao muội lại tới đây? Lâu lắm rồi không nhìn thấy muội.”
Vân Đinh Định kích động nhào vào trong ngực của nàng, không nói hai lời bắt đầu cáo trạng: “Hu hu hu, đại tỷ, gần đây phụ thân cấm túc muội không cho muội xuất phủ.”
“Cấm túc?”
Vân Quán Ninh kinh ngạc nhìn nàng ấy: “Tại sao ông ta lại cấm túc muội?”
Gần đây nàng quá bận rộn nên đán ném Vân Đinh Đinh ra sau đầu rồi!
Tính tính thời gian thì cũng phải mấy tháng chưa gặp nàng ấy rồi.
“Phụ thân nói những năm này đã không quan tâm nhiều đến muội cho nên không phát hiện muội không biết cầm kỳ thi họa... Phụ thân nói không để cho muội học theo đại tỷ, cho nên trong khoảng thời gian này đã nhốt muội ở trong phủ để học cầm kỳ thư họa và nữ công gia chánh.”
Vân Đinh Đinh cực kỳ oan ức!
Mặt già của Vân Quán Ninh đỏ lên: “... Ai nói ta không biết cầm kỳ thư họa hả?"
Nàng ôm Vân Đinh Đinh đến ngồi xuống ghế, nhìn kỹ mới phát hiện nàng ấy đã gầy xuống một vòng lớn.
Lúc trước hai má còn tròn trịa, bây giờ đã gầy đi không ít.
Vân Quán Ninh vô cùng đau lòng.
“Vân Chấn Tung đây là đang ngược đãi muội sao?”
Nàng dừng lại một lúc rồi nói: “Cho dù muốn muội học tập cầm kỳ thư họa nữ công, nhưng chẳng lẽ lại không cho muội ăn no cơm hay sao?”
“Phụ thân nói nữ tử phải có dáng điệu uyển chuyển, như vậy mới khiến cho nam nhân sinh lòng thương tiếc được.”