Thấy Vân Đinh Đinh tủi thân xoa trán, nàng mới nghiến răng nghiến lợi giải thích: “Ông ta xem muội là quân cờ, cố ý nói những điều hay ý tốt kia để tạo lớp vỏ bọc mà thôi!”
“Muội không hiểu.”
Advertisement
Vân Đinh Đinh lắc đầu: “Ông ấy là phụ thân của muội, chẳng lẽ còn có ý đồ xấu với muội hay sao?”
Nghe xong những lời này, cũng biết đây là lời Vận Chấn Tung đã từng nói với nàng ấy.
“Đinh Đinh, muội bị ông ta tẩy não rồi hả?”
Advertisement
Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn.
Nếu như ở cổ đại có tổ chức bán hàng đa cấp...
Thì Vân Chẩn Tung chắc chắn có thể đảm nhiệm chức thủ lĩnh!
Hãy nhìn tiểu cô nương Vân Đinh Đinh này đi, đã bị ông ta tẩy não hoàn toàn rồi đây này!
Vân Quán Ninh cho người chuẩn bị thức ăn, định cho Vân Đinh Đinh ăn no trước: “Chuyện này chúng ta tạm thời không nhắc đến nữa. Bây giờ muội nói xem tại sao hôm nay muội có thể xuất phủ?”
“Phụ thân để cho muội tới đây."
Vẻ mặt Vân Đinh Đinh vô tội nói: “Phụ thân nói mấy ngày nữa chính là sinh thần của ông ấy.”
“Nhị tỷ không có ở kinh thanh, nếu đại tỷ cũng không trở về... Sẽ khiến cho người bên ngoài thấy thì ông ấy cũng không sao cả, dù sao cũng đã già rồi, tấm mặt mo kia cũng không đang bao nhiêu tiền.”
“Nhưng đại tỷ là Minh vương phi, lại thân mẫu của hoàng trưởng tốn điện hạ."
Nàng ấy lại nói tiếp: “Nếu đại tỷ không trở về một chuyến thì sẽ có không ít người bàn tán về tỷ!”
“Cho nên phụ thân cố ý để muội đến đây để mời đại tỷ, đến ngày sinh thần của phụ thân tỷ nhất định phải về phủ quốc công một chuyến.”
Vân Quán Ninh: "..”
Nàng biết rõ Văn Chấn Tung sẽ không từ bỏ ý đồ một cách dễ dàng mà!
Lý do lần này nghe có vẻ đường hoàng đấy!
Kinh nghiệm sống của Vân Đinh Đinh chưa nhiều, lại là con gái ruột của ông ta, khó tránh khỏi bị ông ta đầu độc.
“Muội tin à?”
Vân Quận Ninh nhìn Vân Đinh Đinh hỏi.
“Muội tin.”
Dáng vẻ của Vân Đinh Đinh lúc này giống như một bà cụ non, tỉ mỉ phân tích: “Đại tỷ, thực ra phụ thân nói không sai! Lúc trước có ân oán gì thì cứ để cho nó qua đi!
“Hôm nay cũng biết được thân thế của Viện Bảo rồ, ngôn hành cử chỉ của đại tỷ sẽ ảnh hưởng đến Viên Bảo đó.”
“Lời phụ thân nói không phải không có đạo lý!”
Vân Quán Ninh nâng cốc trà lên nhấp một ngụm, tay chống tràn nhìn nàng ấy: “Đinh Đinh, lúc trước tỷ cảm thấy trong lòng muội hiểu rất rõ.”
“Nhưng bây giờ xem ra, muội phải là người ngu dốt nhất ấy!”.
Nàng bất đắc dĩ nói: “Muội thực sự cảm thấy ông ta là muốn tốt cho tỷ hay sao? Cho nên mới năm lần bảy lượt đến mời tỷ tham gia sinh thần?”
“Bằng không thì sao?”
Vân Định Định không hiểu hỏi.
“Rõ ràng ông ta làm vậy là vì cái mặt mo kia đấy!”
Vân Quán Ninh đặt cốc trà xuống: “Lúc trước còn cảm thấy tỷ vướng víu. Nhưng bây giờ lại không thấy tỷ vướng víu nữa mà ngược lại giống khinh khí cầu bay lên trời rồi...”
“Muốn làm rạng rỡ tấm mặt mo kia, nến mới để cho muội đến mời tỷ đến.”
Chỉ có Vân Đinh Đinh ngốc nghếch tin mấy lời nói vớ vẩn của ông ta.
“Thế nhưng mà đại tỷ, cho dù phụ thân có ý nghĩ như vậy nhưng mà muội thấy lời nói của ông ấy cũng có đạo lý mà.”
Mặc dù Vân Đinh Đinh không hiểu “khinh khí cầu” là gì, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Đại tỷ không thể tùy ý làm bậy, dù sao cũng phải để ý đến thanh danh, với cả vì Viên Bảo nữa.”
“Dù sao Viên Bảo cũng là hoàng trưởng tốn điện hạ, hoàng thượng sẽ càng yêu quý Minh vương phủ hơn.”
Sắc mặt Vân Quán Ninh hơi đổi, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Vân Đinh Đinh...