Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 820



Nàng khai ra ngày sinh của Viên Bảo. 

"Tự thân ta mang tiên khí." 

Huyền Sơn tiên sinh khẽ khịt mũi: “Vừa xem ngày sinh của con trai người đã thấy cực không lành. Nhưng nếu nhìn kỹ thì kỳ thực vẫn thấy dấu hiệu của rồng phượng nhân gian, thiên chi kiêu tử đấy." 

Advertisement

10) 

"Tuy nhiên, cuộc đời nó sẽ gặp phải nhiều điều bất hạnh." 

Vân Quán Ninh nhớ rất rõ ràng. 

Vân Bảo chào đời vào đúng lúc nửa đêm. 

Advertisement

Ban đêm sầm vang chớp giật, nàng lại chẳng có ai hộ sinh, chỉ có mỗi bà Trương luống cuống bận ra bạn vào...Đây cũng là lý do tại sao khi Vân Quán Ninh biết rõ bà Trương là người hám lợi nhỏ, thích tính toán chi ly lại ham ăn lười làm nhưng vẫn không đuổi cổ bà ta đi. 

Khi nàng sinh viên Bảo, chính bà Trương là người đun nước, chải đầu rửa mặt cho nàng. 

Gió thổi mạnh làm tung cửa sổ, mưa bão kèm theo hồi báo ập vào phòng, Vân Quán Ninh đau đến mức không phát ra nổi chút âm thanh nào. 

Nàng tự tay mình cắt dây rốn, cùng với tiếng khóc "oa oa" của Viên Bảo, sấm sét trên đỉnh đầu nổ tung... 

"Nghĩ gì vậy?" 

Huyền Sơn tiên sinh đưa tay lắc lắc trước mặt nàng, cả miệng toàn mùi thịt bò: "Con trai người đang đi về hướng Đông Nam." 

“Trước mắt chưa gặp nguy hiểm gì! Đứa nhỏ đó rất lanh lợi, sẽ không xảy ra chuyện đâu." 

Huyền Sơn tiên sinh nói từ tốn. 

Sẽ không xảy ra chuyện, câu này mang hai tầng nghĩa. 

NICO 

Thứ nhất, trước mắt Viên Bảo vẫn bình an. 

Thứ hai, dù họ tạm thời không thể tìm thấy Viên Bảo, nó cũng sẽ không gặp chuyện gì. 

Vân Quán Ninh an tâm, lại nhìn ông với đôi mắt ngấn lệ: “Vậy kẻ nào đã bắt cóc con trai ta? Tại sao lại đi về hướng Đông Nam?" 

Hướng Đông Nam... 

Chẳng phải là Đông Quận hay sao?! 

Vân Quán Ninh ngay lập tức nghi ngờ kẻ làm ra chuyện này chính là ả tiện nhân Nam Cung Nguyệt kia! 

Nàng ta nhất định là vì muốn báo thù nàng nên mới bắt Viên Bảo của nàng đi 

mát! 

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, Nam Cung Nguyệt hình như chưa có bản lĩnh đến mức đó. 

Suy cho cùng, dù Viên Bảo tuổi còn nhỏ nhưng cũng chẳng dễ bắt nạt. 

"Khó nói." 

Huyền Sơn tiên sinh lắc đầu: “Phương hướng của bọn họ không rõ ràng, lúc thì đổi đường, có khi lại chuyển hướng. Còn về việc kẻ nọ là ai...ngươi thực sự cho rằng ta là thần tiên hay sao?" 

"Còn có Thiên lý nhãn?" 

Vân Quán Ninh cũng cảm thấy yêu cầu này của mình có hơi cao quá. 

Nàng không yên tâm hỏi lại lần nữa: "Có chắc con trai ta không sao, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì không?" 

“Con trai nhỏ của ngươi lanh thế cơ mà! Ai làm gì được nó chứ...? 

Huyền Sơn tiên sinh lẩm bẩm. 

Vân Quán Ninh hoàn toàn yên tâm! 

Hướng Đông Nam chứ gì? 

Nàng sẽ sai người lật ngược cả phía Đông Nam lên! 

Đang định rời đi thì giọng nói lạnh lùng của Huyền Sơn tiên sinh vang lên từ sau lưng: “Ngươi cứ vậy mà đi à? Có khác gì qua cầu rút ván không! Ta làm việc cho ngươi xong ngươi cứ thế nhấc móng bỏ đi?" 

Nhấc móng... 

Xem nàng là lừa hay gì? 

Vân Quán Ninh: "Chẳng phải ta đã cho người một đống đồ ăn ngon để tạ ơn rồi hay sao?" 

"Một lão già lẻ loi hiu quạnh, đồ đệ ngoan cũng đã bị ngươi lừa xuống núi như ta đây, chẳng lẽ ngươi không thể phát huy đức tính kính già yêu trẻ, ở lại trò chuyện với lão già này sao?" 

Vân Quán Ninh gấp gáp như có lửa đốt sau lưng: “Hôm khác đi! Ta phải đi tìm con trai ta trước!" 

"Ta đã nói con trai người sẽ không sao rồi, ngươi còn sợ cái gì?" 

Huyền Sơn tiên sinh vỗ vỗ tay, phủi bỏ vụn đồ ăn vặt trên râu: "Ngươi qua đây ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện." 

“Nếu ngươi dám từ chối, ta sẽ thi triển tiên pháp cố định người lại! Ngươi biết rồi đấy, ta là thế ngoại cao nhân, là lão thần tiên, nên đương nhiên ta biết tiên thuật." 

Vừa nói, ông vừa khoa tay múa chân, trông vẻ như tính làm thật vậy. 

Vân Quán Ninh: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.