“Chỗ bạc này có đủ để trả một ít đồ ăn mà nó vừa gọi hay không?”
Tên to con ngang ngược hỏi.
Chưởng quầy trợn tròn mắt nhìn.
Hắn ta cầm bạc lên cắn, lúc này mới lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Đã đủ, đã đủ, mấy vị chờ một lát, thức ăn lập tức lên ngay”.
Advertisement
Chưởng quầy xoay người rời đi.
Tên to con không vui nhìn Viên Bảo: “Lão tử còn chưa bao giờ phải nén giận như thế này! Tại sao người lại ngăn cản ta chứ?”
“Phụ thân, cái này là người không đúng! Trước mắt chúng ta là đang chạy nạn! Người ta hoài nghi không phải là chuyện bình thường hay sao? Nếu như ngươi động thủ không phải cố ý để cho người ta nghi ngờ hay sao?”
Dáng vẻ của Viên Bảo như một ông cụ non, như một ông già đang ân cần dạy bảo tên to con kia.
Advertisement
Tên to con: “...”
Năng lực tiếp nhận của tên ranh con này đúng là rất nhanh.
Có phải thằng bé này diễn kịch đến nghiện rồi hay không?
Thật đúng là cho rằng bọn họ đang chạy nạn hả?
Thực cho rằng bọn họ là phụ tử hả?
SA
Cái tên ranh con này đến cùng là đang có chủ ý gì vậy...
Chưởng quầy mang một vài món lên trước, Viên Bảo gắp lên đưa vào trong miệng! Vừa ăn vừa có tâm tình soi mói: “Không thể ăn, lửa còn chưa đủ.”
“Lượng đường quá nhiều, không đủ mềm.”
Phụ nhân ngồi ở phía đối diện của Viện Bảo thỉnh thoảng liếc nhìn thằng bé một cái, ánh mắt kỳ lạ.
Chưởng quầy cũng hơi kinh ngạc nhìn Viên Bảo.
Tên nhóc này nhìn có chút kỳ quái!
Ông ta chống cằm như có điều suy nghĩ.
Nhìn dáng vẻ của thằng bé như dân chạy nạn, nhưng khí chất quanh thân lại hoàn toàn khác bọn người to con. Hơn nữa tuổi còn nhỏ mà lại như đã trải qua sự đời.
Chẳng những toàn ăn những món tốt nhất mà còn có thể đưa ra lời nhận xét của bản thân...
“Nhìn cái gì?”
Tên to con quay người thấy chưởng quầy đang đứng ở phía sau bọn họ, tức giận quát lên: “Chưa nhìn thấy người ăn cơm bao giờ à? Cút!”
KO
Chưởng quầy biết rõ tên to con này không dễ chọc, nhìn cũng không phải người tốt, vội vàng khúm núm bỏ chạy.
Kinh doanh tửu lâu, mỗi ngày phải tiếp đãi muôn hình muôn vẻ người.
Ông ta đã sớm luyện được hòa nhãn kim tinh, có thể biết rõ người nào có thể gây, người nào không thể chọc.
Tên to con trước mắt này rõ ràng là người không dễ chọc...
Nhưng là ba người bọn họ, lại tạo cho người khác có một loại cảm giác kỳ
quái.
Cái tên to con kia và phụ nhân nói là phu thê nhưng nhìn ngoại hình của hai ngươi lại không hợp. Một người tục tằng, một người nhát gan, hơn nữa hai người đều tầm ba bốn mươi tuổi.
Còn tên nhóc con ở bên cạnh nhìn qua cùng lắm cũng chỉ bốn tuổi mà thôi.
Dáng vẻ của thằng bé ranh mãnh, cùng với hai người bọn họ tạo ra cảm giác tương phản.
Cái này... Rất kỳ quái.
Sau khi chướng quầy đứng tại quầy thu ngân, chống cằm tiếp tục trầm tư.
Rất nhanh thức ăn đã được mang lên.
Viên Bảo cầm lên một cái đùi gà ăn say sưa ngon lành, vừa ăn vừa bắt đầu bình phẩm: “Cái đùi gà này không ngon gì hết! Ăn còn có mùi vị của nước
gạo!”
“Không ăn ngon bằng mẫu thân ta làm.”
Tên to con không thể nhịn được nữa!
Cả đoạn đường đi, Viên Bảo há miệng ngậm miệng đều là “mẫu thân của ta, mẫu thân của ta”.
Cái miệng nhỏ này vẫn chưa từng dừng lại.
“Ăn thức ăn cũng không thể chặn nổi miệng của ngươi.”
Hắn đưa tay ra đoạt lấy đùi gà: “Ghét bỏ mùi nước gạo quá nặng thì người cũng đừng ăn nữa.”
Minh vương phi không phải sinh hoàng trưởng tôn mà là sinh một tên lắm lời.
Cũng không biết ngày bình thường Minh vương và Minh vương phi làm sao có thể chịu được tên ranh con lắm lời này... Tên to con chỉ cảm thấy Viên Bảo vừa mở miệng là giống như có vô số con muỗi đang vo ve bay tới bay lui bên tại của hắn ta.
Cái miệng nhỏ của Viên Bảo xẹp xuống: “Ngươi không để cho ăn thì ta sẽ đói chết đấy.”