Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 828



Thông cáo dán chằng chịt khắp nơi. 

Người qua đường đều dừng lại trước thông cáo bàn tán ầm ĩ. 

“Những thông cáo này đều là do triều đình đưa tới, còn có cả con dấu của hoàng thượng đây này.” 

Advertisement

“Vậy tính là cái gì? Mặc dù nói là thông cáo nhưng thực ra lại là thánh chỉ của hoàng thượng.” 

“Treo giải thưởng một nghìn vạn lượng bạc còn có phong quan và thưởng châu báu ruộng đất... Hoàng thượng thật là yêu thương hoàng trưởng tôn điện hạ.” 

“Dù sao cũng là hoàng trưởng tôn, hoàng thượng tất nhiên phải yêu thương rồi.” 

Advertisement



Nghe thấy mọi người bàn tán, Viên Bảo ghé vào bả vai của tên to con, nước mắt lưng tròng nhìn những thông cáo kia. 

Thằng bé muốn được về nhà! 

Cho tận đến khi rời khỏi Dực Thành, nhìn cổng thành càng ngày càng xa, lúc này Viên Bảo mới nhắm mắt vào nghỉ ngơi một lát. 

Nghỉ ngơi thật tốt mới có thể có cơ hội chạy trốn. 

Cả đoạn đường này thằng bé đã để lại không ít manh mối, hy vọng phụ vượng và mẫu thân có thể sớm tìm đến. 

Tên to con rất cảnh giác, đi vô cùng gấp gáp, cũng không phát hiện ở cửa nha môn, chưởng quầy tửu lâu đang nói chuyện với nha dịch: “Ta chắc chắn không nhìn nhầm đâu.” 

“Cái đứa bé kia không giống là con của bọn họ, khí chất khác hoàn toàn bọn họ." 

Chưởng quầy cẩn thận nhớ lại: “Hơn nữa, thằng bé mở miệng ra là mẫu thân của ta... Vậy không phải rất kỳ lạ hay sao! Không phải “Mẫu thân” của thằng bé đang ngồi ở bên cạnh thằng bé hay sao?” 

“Ba người bọn họ ở chung một chỗ cũng rất kỳ quái, dù sao chỗ nào cũng thấy kỳ quái.” 

“Các ngươi hãy tranh thủ thời gian đi bắt tên to con kia lại để tra hỏi đi, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn mà.” 

Nha dịch đỡ trán: “Sao có thể chỉ vì vài câu nói tùy tiện này mà bắt người chứ? Ngươi có chứng cứ không? Đến cùng là kỳ quái chỗ nào, ngươi nói rõ ràng ta xem nào.” 

Chưởng quầy cũng rất đau đầu: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi.” 

“Cái đứa bé kia lớn lên không giống bọn họ, khi chất không giống, khẩu âm nói chuyện cũng không giống nhau, hơn nữa toàn ăn thức ăn ngon, không giống như con của một người nghèo khổ” 

“Mà bọn họ nói bọn họ chạy nạn từ Nam Quận tới đây...” 

Chưởng quầy gấp gáp nói: “Các ngươi hãy tranh thủ thời gian đi xem đi, nếu chậm trễ ta sợ sẽ bỏ lỡ mất.” 

“Được rồi.” 

Nha dịch bất đắc dĩ nói: “Mặc dù chưa từng có tiền lệ bắt người chỉ vì mấy câu nói nhưng bây giờ là tính huống đặc thù, hoàng trưởng tốn điện hạ mất tích, mỗi người đều cảm thấy bất an.” 

Nha dịch lập tức đi theo chưởng quầy trở về tửu lâu. 

Nhưng đã chậm một bước, tên to con đã mang Viên Báo rời đi. 

Tiểu nhị tửu lâu nói, bọn họ đã rời khỏi đây được nửa canh giờ rồi. 

“Tại sao đột nhiên lại rời đi? Không phải bọn họ đã đặt một gian phòng rồi hay sao?” 

Chưởng quầy cau mày: “Quan gia xem, không phải chuyện này rất khả nghi hay sao? Làm gì có nhà ai chạy nạn mà vừa ra tay đã lấy ra một thỏi bạc chứ?” 

“Lập tức đuổi theo.” 

Bổ khoái cầm đầu vẻ mặt nghiêm túc. 

Nếu như chỉ nghe những lời nói của chưởng quầy thì hắn ta còn không hoài nghi đám người tên to con. 

Nhưng bây giờ thấy tên to con mang theo đứa nhỏ vội vàng rời đi thì cũng phát giác không đúng, lập tức phái người đuổi theo. 

Đáng tiếc chính là cũng không tìm ra được hành tung của tên to con. 

Bởi vì vừa mới ra Dực Thành, hắn ta đã đạp phụ nhân kia một đạp. 

Phụ nhân kia vốn là hắn ta tiện tay bắt tới một thôn phụ vô tội, cho nàng ta mấy lượng bạc rồi để nàng ta đi cùng, giả trang thành thê tử của hắn ta, mẫu thân của Viện Bảo. 

Phụ nhân té xỉu ở ven đường, sau đó tên to con lại cải trang cho Viên Bảo và bản thân, rồi lại tiếp tục đi. 

Người nam nhân này nhìn thì bình thường, không ngờ hắn ta còn am hiểu thuật dịch dung. 

Kể từ đó, việc truy tìm Viên Bảo của đám người Vân Quán Ninh lại tăng thêm không ít khó khăn. 

Bộ khoái Dực Thành mang người đuổi đến cổng thành, không đến mười dặm đã phát hiện phụ nhân đang té xỉu ở ven đường... 

Chưởng quầy xem xét, vui mừng nói: “Đây chính là người phụ nhân kia.” 

Vẻ mặt bộ khoái âm trầm: “Bắt về! Phải tra khảo nghiêm ngặt vào!” 

Ánh mắt của hắn ta nhìn về phía trước, kiên định phân phó: “Lập tức đuổi theo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.