Vừa nãy còn mặt cắt không còn giọt máu, lúc này đã dần dần ửng hồng.
Nàng cũng hít thở mạnh hơn, Mặc Diệp có thể cảm nhận được rõ ràng mạch đập mạnh mẽ ổn định của nàng.
Điều này khiến Mặc Diệp chợt vui mừng, hắn không nhịn được áp sát lại bên tại nàng nói vài tiếng: "Ninh Nhi, Ninh Nhi? Nàng có nghe thấy bổn vương nói không?"
Đáng tiếc, Vân Quán Ninh vẫn không thể phản ứng lại.
Advertisement
Mặc Diệp ngẩng đầu nhìn mặt nước, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định: "Lập tức lên đường!"
Cho dù con đường phía trước có thế nào, hắn cũng sẽ đưa nàng theo.
Nàng vì nhung nhớ mà bị bệnh.
Mặc Diệp phải để nàng gặp Viên Bảo ngay!
Advertisement
Tên to con bắt cóc Viên Bảo đi rất cảnh giác, tuy hắn đã không còn đề phòng Viên Bảo nữa, nhưng vẫn rất cực kỳ cảnh giác đối với những người khác.
Thuyền của hắn ta vốn có thể trôi dạt đến cửa sông, sau đó lên bờ chính là lối vào cổng thành Hương Thành.
Nhưng hắn ta nửa đường lại rẽ sang thượng nguồn, lên bờ sau đó vứt thuyền lại trong đám cỏ, đưa Viên Bảo tiếp tục leo rừng lội suối.
Đi qua đỉnh núi này, phía sau chính là Hương Thành.
Chèo thuyền cả một ngày, hắn ta cũng thấy hơi uể oải.
Hắn ngoảnh đầu nhìn Viên Bảo một cái, chỉ thấy thằng bé cúi đầu ủ rũ, gương mặt nhỏ nhắn hơi nhợt nhạt.
Chắc hẳn tên nhóc này chưa từng ngồi thuyền, vì vậy cả đêm không ngủ ngon, nửa đêm còn bị say sóng, lúc này mới ngủ với vẻ mệt mỏi như vậy.
"Sao vậy?"
Hắn ta đã biết còn cố tình hỏi.
Viên Bảo mệt mỏi lườm hắn ta một cái, không lên tiếng.
"Có đói không?"
Tên to con đưa điểm tâm trong tay cho Viên Bảo.
Viên Bảo không lấy, vẻ mặt "ta không thèm quan tâm đến người".
Thấy thằng bé phụng phịu quay lại lại với hắn ta, kiêu ngạo không mở lời. Tên to con hiếm khi bật cười nói: "Tên nhóc nhà ngươi, còn tức giận với ta sao?"
"Không phải chỉ là ta bắt cóc ngươi hay sao?"
L
Hắn ta bẻ một miếng điểm tâm, vừa ăn vừa nói: "Ta không phải hầu hạ ngươi như một tiểu đại gia sao?"
"Suốt đường đi ta không cho người ăn hay không cho người uống chưa? Tiểu đại gia nhà người thật khó hầu hạ đó!"
Viên Bảo vẫn không chịu nói gì.
Thằng bé rất nhớ mẫu thân!
Ánh mắt thằng bé buồn bã nhìn về phía con sông lớn sóng cuộn dào dạt dưới chân núi.
Tuy suốt đường đi thằng bé cũng có để lại manh mối cho mẫu thân bọn họ, cũng không biết bọn họ có thể nhận ra hay không. Nếu như vẫn tiếp tục đi đường núi, thằng bé vẫn tiếp tục để lại manh mối.
Nhưng vẫn cần phải qua sông...
Viên Bảo cũng hy vọng gặp may, mới để lại những chiếc thuyền giấy và học giấy.
Chỉ mong mẫu thân bọn họ có thể nhìn thấy những chiếc thuyền giấy và học giấy đó.
Viên Bảo thầm thở dài một hơi, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ u sầu không hợp với tuổi tác.
"Ngươi không ăn thật sao?"
Tên to con vỗ vai thằng bé nói.
"Không ăn."
Viên Bảo không chịu thua nói.
Thằng bé nhặt một viên đá lên, sau đó lại bắt đầu vẽ lên đó... tên to con đầy thích thú nhìn viên đá nói: "Ngươi đang vẽ gì vậy?"
"Voi."
Viên Bảo buồn bực không vui.
"Đẹp thật."
Tên to đầu mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Hắn ta nhìn về phía rừng cây, bỗng nhiên hỏi: "Có phải ngươi ăn điểm tâm ngấy rồi không? Có muốn đổi món khác không?"
Viên Bảo lúc này mới có chút tinh thần: "Vùng hoang vu hẻo lánh này, ta còn ăn được không?"
"Ăn vỏ cây sao?"
Tên to đầu: "... ngươi muốn ăn thì ta lột vỏ cây cho người ăn."
"Ta không muốn."
Viên Bảo cúi đầu.
Ánh mắt tên to đầu chợt chuyển động: "Có muốn ăn thỏ nướng không?"
Viên Báo không nhịn được bắt đầu nuốt nước miếng, nhưng vẫn cứng miệng: "Thỏ đáng yêu như vậy, sao ngươi có thể ăn nó?"
Tên to đầu vui vẻ nói: "Vậy thì người gặm vỏ cây đi!"