Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 840



Viên Bảo vẽ xong đuôi voi, tiện tay vứt xuống đất, phủi mông đứng dậy nói: "Nhưng chúng ta đi đâu bắt thỏ đây?" 

"Chuyện này không phải rất dễ sao?" 

Tên to đầu tiện tay kéo Viên Bảo lên vác trên vai. 

Mùa xuân, vạn vật sinh sôi. 

Advertisement

Những con thỏ ngủ đông cũng bắt đầu ra ngoài tìm thức ăn. 

Tên to đầu võ công cao cường, chớp mắt đã bắt được hai con thỏ. 

Sau khi xử lý thỏ xong, hắn ta đốt lửa bắt đầu nướng. 

Có lẽ sắp đến Hương Thành rồi, vì vậy cả người hắn cũng nhẹ nhõm một chút. Chốc chốc hắn lại nhìn Viên Bảo đang vẽ vời trên mặt đất: "Con mọt 

Advertisement

sách!" 

"Ngươi là đồ thô kệch!" 

Viên Bảo tức giận nói: "Nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ biết dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề." 

Tên to đầu nhún nhún vai, không hề tức giận: "Nhãi ranh, đợi người lớn lên sẽ biết, có thể dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề là một chuyện thoải mái cỡ nào." 

"Ngươi không đánh lại phụ thân ta đâu." 

Viên Bảo bỗng nhiên nói. 

Suốt dọc đường đi, tên to đầu lần đầu tiên nghe thấy thằng bé nhắc đến phụ thân. 

Hắn ta cau mày nói: "Sao ngươi không nhắc đến mẫu thân ngươi?" 

"Mẫu thân ta không biết võ công! Nhưng võ công của phụ thân ta rất cao cường, chắc chắn người sẽ không đánh lại người ấy đâu." 

Viên Bảo chăm chú nhìn hắn. 

Thằng bé thầm tưởng tượng, đợi Mặc Diệp đuổi kịp bọn họ, sẽ đè tên to con này dưới đất, đánh hắn ta một trận tơi bời! 

Tên to đầu không phủ nhận, chỉ thuận miệng hỏi: "Vậy cũng chưa chắc! Nếu như phụ thân người có võ công hơn người thật sự, cũng không đến nỗi lúc này không tìm được chúng ta." 

"Đó là bởi vì ngươi xảo quyệt!" 

Viên Bảo biện bạch cho phụ thân nhà mình: "Nếu như người đứng trước mặt phụ thân ta, người ấy chắc chắn sẽ đánh ngươi sưng như cái đầu heo!" 

Tên to con không nói gì thêm nữa. 

Hắn ta đưa thịt thỏ đã nướng xong cho Viên Bảo: "Ăn, ăn đi rồi lên đường." 

Viên Bảo không muốn làm khó cái bụng của mình 

Thịt thỏ nướng rất thơm! 

Thằng bé vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói: "Mẫu thân ta nói, có thời gian thì đưa ta đi chơi xuân, sau đó chúng ta sẽ nướng thịt bên bờ sông." 

"Ta cũng coi như được trải nghiệm trước một chút, chơi xuân và nướng thịt, còn có phiêu lưu!" 

"Chuyến đi" lần này chính là cuộc phiêu lưu ngắn ngủi. 

Thằng bé tin chắc phụ thân và mẫu thân chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được thằng bé. 

Tên to con tiếp tục im lặng, sau khi hai người ăn no, Viên Bảo vẫn dùng cách cũ, lấy bùn đất nhão rắc lên đống lửa, lúc này mới rời đi cùng với tên to đầu. 

Đi trong rừng rậm hết nửa ngày, tên to đầu bỗng nhiên lại thay đổi phương hướng. 

Viên Bảo thấy hắn ta lại thay đổi ý định, vội vàng gọi hắn ta: "Chân ta đau quá, chúng ta nghỉ một lát rồi đi." 

Tên to đầu không nói lời nào, chỉ cúi người bế Viên Bảo lên, để thằng bé ngồi lên người hắn ta. 

Chiến thuật câu giờ thất bại! 

Thằng bé nắm lấy tóc tên to đầu, nhìn nhánh cây trên đỉnh đầu... 

"Đợi đã! Có tổ chim!" 

Viên Bảo vui mừng hô lên, vội vàng giơ tay chỉ vào tổ chim trên cành cây được làm bằng nhánh cây, bảo tên to con nhìn. 

"Hóa ra tổ chim sẽ trông như thế này sao? Trời mưa có bị ngấm nước không?" 

Hắn ta líu ríu nói trên đỉnh đầu tên to đầu, giống hệt như một chú chim sẻ. 

"Chưa từng thấy tổ chim sao?" 

Tên to đầu ngẩng đầu lên nhìn, cười nhạo nói: "Đúng là điện hạ cao quý!" 

Hoàng trưởng tốn điện hạ, vốn rất cao quý. 

Thường ngày cũng chưa từng ra khỏi cổng thành, sao lại thấy tổ chim được? 

Tên to đầu "tốt bụng" đứng im tại chỗ, để thằng bé ngắm cho đã. 

Viên Bảo chọt liền mấy cái tổ chim, lúc này mới vỗ đầu hắn ta nói: "Đi thôi, ta xem đủ rồi!" 

Tên to đầu nghe lời đi về phía trước. 

Nào ngờ vừa đi được vài bước, một bóng người đã rơi từ trên trời xuống, yên 

lặng chặn trước mặt bọn họ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.