Nhìn thấy đến Hương Thành rồi, nam nhân to con vừa mới buông lỏng cảnh giác, đầu biết là sẽ bị người khác cản lại.
Thấy người đàn ông im lặng đứng lặng trước mặt, tinh thần nam nhân to con lập tức trở nên căng thẳng, cảnh giác mà nhìn hắn: “Ngươi là ai? Mà dám cản đường của Hắc Gia ta!”
Người đàn ông nhìn như yếu ớt.
Advertisement
Nhưng vừa rồi hắn có thể không chút động tĩnh mà xuất hiện.....
Cũng khiến cho nam nhân to con phải đề cao cảnh giác.
Người đàn ông một thân áo trắng, gió núi thổi ríu rít mà qua, tà áo tay bay bay, bạch y tố tố.
Sắc mặt hắn lạnh nhạt, khuôn mặt thanh tú, hai mắt lạnh lùng.
Advertisement
Giống như thần tiên không nhiễm khói bụi trần gian!
Viên Bảo thấy hắn xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ toàn vẻ hưng phấn, một tiếng “Tống thúc thúc” đã đến miệng bên. Nhưng Tống Tử Ngư lại ung dung thản nhiên ra hiệu cho hắn, nó lập tức đem lại mình sắp nói ra miệng mà ngậm lại.
Là Tống Tử Ngư đến rồi!
Thấy hắn không trả lời, nam nhân to con càng thêm cảnh giác.
Trực giác mách bảo hắn, người đàn ông này không dễ đụng chạm!
Tuy Tống Tử Ngư không ra tay, nhưng xung quanh người khí thế ngút trời...vẫn khiến cho nam nhân to con không dám phớt lờ!
Tổng Tử Ngư trong tay cầm một thanh kiếm, ngón tay thon dài nắm chặt vỏ kiếm, ánh mắt nhìn về phía nam nhân to con càng thêm lạnh lùng.
Mắt thấy nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện!
Nam nhân to con lập tức lùi về, về lại đường cũ!
Hắn lạnh lùng hét một tiếng: “Nhóc con, nắm chặt!”
Khi nghe âm thanh của hắn, Viên Bảo lập tức nắm chặt lấy tóc của hắn, nhưng vì quá dùng lực kéo khiến da đầu của nam nhân to con cũng đau rát cả lên!
Hắn hô to lên một tiếng: “Lão tử kêu người nắm chặt, không phải là bứt tóc ta xuống!”
Viên Bảo đáp một tiếng, lập tức nằm sấp ở đỉnh đầu hắn, hai tay che chặt hai mắt...của hắn.
Nam nhân to con bỗng trước mắt đen sẫm lại chân trượt một cái, xém chút nữa là ngã sấp mặt!
“Ngươi xuống cho lão tử!”
Hắn kéo một phát Viên Bảo vào trong lòng, phi thân bỏ chạy.
Nếu như tiếp tục để Viên Bảo giày vò, mạng nhỏ này của hắn hôm nay có thể không giữ được nữa.
Tống Tử Ngư cũng không truy đuổi.
Hắn đứng im tại chỗ, bình tĩnh mà nhìn tên to con ôm lấy Viên Bảo bỏ chạy. Phương hướng mà hắn bỏ chạy, chính là từ con đường sông suối uốn lượn xuống, điểm đến là cửa của Hương Thành.
Ở đó, Như Mặc sớm đã mang người mai phục rồi, chỉ đợi hắn đến cảng tàu thôi.
Viên Bảo nắm chặt lấy cổ của tên to con, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Tử Ngư.
Chỉ cần có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, nó mới có thể yên tâm.
Bây giờ Viên Bảo đã hiểu.
Tại sao nam nhân to con một đường thay đổi đường đi.
Một là, vì hắn vốn dĩ cảnh giác.
Hai là, chắc là hắn cũng đã hoài nghi có người âm thầm theo dõi hắn, hoặc là đã cảm nhận được sự tồn tại của Tống Tử Ngư, nhưng lại không khẳng định, Tống Tử Ngư có đi theo bọn họ không.
Cho nên nam nhân to con lúc nào cũng thay đổi đường đi.
Trước mắt thấy được sự xuất hiện của Tổng Tử Ngư...
Nam nhân to con lập tức hiểu được dụng ý của hắn, vì vậy không dám tùy ý cùng hắn chiến đấu, chỉ có thể khốn khổ bỏ chạy!
Biết Tổng Tử Ngư âm thầm theo sau bảo vệ bản thân, Viên Bảo cũng không lo lắng nữa!
Cho dù bọn họ đã thoát khỏi tầm nhìn của Tổng Tử Ngư, nó biết hắn sẽ âm thầm đuổi theo, đảm bảo sự an nguy của nó!
Viên Bảo trở nên yên tâm hơn, đột nhiên nở một nụ cười rực rỡ với Tống Tử Ngư.
Nó nhấp nhẹ đôi môi, âm thầm kêu một tiếng: “Tổng thúc thúc!”
Tống Tử Ngư ánh mắt khẽ sững sờ.
Nhóc con này, bây giờ càng ngày càng giống mẹ của nó...
Nhìn thấy nụ cười rực rỡ này, ánh mắt của Tống Tử Ngư dịu dàng một cách rối tinh rối mù.
Mắt thấy nam nhân to con đã mang Viên Bảo chạy xa rồi, hắn mới lén lút đuổi theo, nhưng mà không dám theo đuổi quá sát, chỉ đảm bảo Viên Bảo trong tầm mắt hắn là được.