Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 849



Chương 849

 

Trần Hiếu Chính cẩn thận nhìn vào sắc mặt Chiêu Vũ đế.

 

“Việc này thần thật sự không biết, nhưng Lê Vương từ nhỏ đã lớn lên ở kinh thành, không thể không có người thuộc phe mình. Có lẽ là có người mật báo cũng không chừng.’ Chiêu Vũ đế càng tức giận. .

 

Hắn thực sự rất thích Thần Vương, nhưng ngoài việc tự mình nói với Mộ Dung Bắc Uyên ra, hắn thật sự chưa từng đề cập đến chuyện này với người ngoài.

 

Suy cho cùng Mộ Dung Bắc Uyên đã không đồng ý thì hắn cũng chẳng cố ép.

 

Nhưng Mộ Dung Bắc Yến cũng được thật, lại dám sắp xếp người bên cạnh hắn để nghe ngóng chuyện này Đúng thật là lòng lang dạ sói.

 

Chiêu Vũ đế sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Ngoại trừ Lê Vương, những vị phó tướng quân khác có ý gì không? Ngươi cả ngày cùng họ chung sống trong quân đội, có lẽ ngươi sẽ hiểu được tâm tư của mỗi người”

 

Trần Hiếu Chính nhanh chóng nói rõ: “Hoàng thượng có thể yên tâm, các vị tướng quân cũng như thần đã ở đội thủy quân Đông Nam nhiều năm như vậy, luôn nhận được sự ân huệ của hoàng thượng, một ngày cũng không dám quên. Vì vậy, chúng thần trung thành duy nhất với hoàng thượng, cho dù lãnh đạo hiện tại là Lê Vương, khi gặp phải những việc phép tắc như này, chúng thần cũng sẽ không bảo sao nghe vậy đâu.

 

Mặc dù Trần Hiếu Chính đã nói như vậy, nhưng Chiêu Vũ đế vẫn cau mày.

 

Không chỉ dừng lại ở cau mày mà còn như tâm nóng như lửa đốt.

 

Tây Bắc hỗn loạn còn chưa giải quyết xong, đội thủy quân Đông Nam lại sinh ra suy nghĩ gian dối.

 

Vốn dĩ là một giang sơn quốc thái dân an vậy mà chỉ trong phút chốc, trong chốc lát bỗng chia năm sẻ bảy.

 

Hắn chỉ cảm thấy trong tim mình một nỗi uất nghẹn, tưởng chừng như sắp nôn ra máu.

 

Lúc này càng cần phải bình tĩnh: “Làm sao dám chắc tất cả các phó tướng quân đều không quy phục với Lê Vương.

 

Hắn có trong tay hổ phù của đội thủy quân Đông Nam, toàn quyền điều khiển đội quân. Hơn nữa Lê Vương có tính cách điềm đạm, nổi tiếng vì biết cách đối nhân xử thế, có một tướng soái như vậy, trãm nghĩ họ sẽ cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực cho hắn”

 

Trần Hiếu Chính ngay lập tức nói: “Không, không, Lê ‘Vương hoàng tử quả nhiên là trong quân đội hạ mình cầu hiền nhưng ngài ấy chỉ mới vừa tiếp quản đội thủy quân Đông Nam, mấy năm trước đều là do Liên soái…

 

Dường như ông ta nhận thức được không thể gọi Liên Tư Thành là Liên soái được nữa, Trần Hiếu Chính im lặng trong vài giây rồi mới tiếp tục nói.

 

“Trước đây, đều là Liên công tử dẫn chúng thần, thêm nữa có đội thủy quân Đông Nam cũng là do Liên công tử chỉ đạo nên mới đạt được thành tựu như thế, vậy nên quân đội trên dưới, trong thâm tâm vẫn nhớ đến Liên công tử. Chỉ là chúng thần không biết tại sao Liên công tử đột nhiên lâm bệnh nặng, không thể tiếp tục dẫn binh được nữa”

 

Lúc này Trần Hiếu Chính nhắc đến Liên Tư Thành, quả là rất xảo quyệt.

 

Mỗi lời nói của hẳn đều gửi gắm một ý nghĩa đối với Chiêu Vũ đế.

 

Mặc dù Liên Tư Thành không còn ở đội thủy quân Đông Nam nhưng tướng soái thực sự trong tâm trí của thủy quân Đông Nam chỉ có Liên Tư Thành.

 

Nhưng họ đâu có biết, Liên Tư Thành cũng chẳng tốt đẹp gì.

 

Trong trận chiến với Vinh Dương, nếu không phải là do Liên Tư Thành vì ham lợi cá nhân mà cấu kết với kẻ địch thì La Tước làm sao có thể bị bại trận phải chạy đến Tùng Gia Lĩnh.

 

Làm sao Thiết Ngô Quân lúc đó lại bị tổn thất nặng nề!

 

Nhưng những điều này ông không thể nói với các phó tướng quân của đội thủy quân Đông Nam, nhất là vào thời điểm này.

 

Nói ra, lòng quân sẽ hỗn loạn.

 

Chiêu Vũ đế xua tay với vẻ mặt ảm đạm: “Ngươi từ đường xa tới đây, chắc mệt rồi. Ngươi cứ nghĩ ngợi trước đi. Để ta suy nghĩ kỹ”

 

Trần Hiếu Chính nhanh chóng lui ra.

 

“Tân Khâm” Chiêu Vũ đế nhìn về phía quan thống lĩnh ngự lâm quân, ánh mắt có chút mơ hồ.

 

“Ngươi nói xem, vị trí này tốt như vậy sao? Tại sao tất cả nhi tử của ta đều phải nhìn chằm chằm nơi này? Bọn chúng đều mong ta chết đi sao!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.