Đã rất lâu rồi nàng không được ăn thịt nướng.
Hôm nay được thỏa mãn rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của nàng lúc ăn, Mặc Phi Phi nhìn miếng thịt trong tay, chậm rãi đút vào miệng.
Nàng ta cắn một miếng nhỏ, chuẩn bị sẵn tâm lý nếu đồ ăn không ngon...!
Nhưng sau đó, hương vị kỳ lạ khiến nàng ta không thể kiềm chế được nữa!
Mặc Phi Phi kinh ngạc nhìn Vân Quán Ninh: "Món ăn này ngon quá! Tẩu tử, người học cách nấu ăn này từ ai vậy? Bổn công chúa chưa từng biết còn có thể ăn thịt như vậy?"
"Còn rau này, có thể ăn sống được?"
"Ngự trù trong cung e rằng không thể làm ra hương vị này, đúng chứ?"
"Tẩu tử, ta thực sự phục ngươi rồi! Không vì thứ gì khác, chính là vì trù nghệ tài giỏi của ngươi!"
Mặc Phi Phi đã quên đi sự kiêu căng tôn quý ngày thường, bắt đầu ăn như hổ đói.
Vừa ăn ngon nga ngốn nghiến, vừa mơ hồ nói: "Chẳng trách Thất ca ca của ta lại sủng ái ngươi, chắc hẳn cũng bị trù nghệ của ngươi chinh phục rồi!"
Nàng ta dường như đã quên mất ăn Tết với Vân Quán Ninh.
Cứ một hồi lại "tẩu tử", nói ra rất tình cảm.
Rõ ràng, Mặc Phi Phi đã bị đồ ăn ngon chinh phục rồi.
"Cái này đã là gì?"
Vân Quán Ninh hừ nhẹ một tiếng, nói khoác mà không biết ngượng: "Nếu ta đã dám nói bản thân là trù nghệ tài giỏi, ta sẽ làm một bữa ăn còn ngon hơn cả thịt nướng"
"Ngươi đã ăn lẩu bao giờ chưa? Lẩu cũng không biết ư? Đã từng nghe nói đến món pizza beefteak chưa?"
Đương nhiên Mặc Phi Phi chưa từng nghe nói qua!
Nàng ta ngạc nhiên nhìn Vân Quán Ninh, lúc sau mới giơ ngón tay cái lên: "Không hổ danh là tẩu tử, lợi hại!"
"Để hôm khác, ta đến nếm thử xem?"
Nếm thử những món ngon kỳ lạ mà nàng ta chưa bao giờ nghe nói đến!
"Không thành vấn đề!"
Vân Quán Ninh đắc ý nở nụ cười: "Thực ra hiện tại chúng ta vẫn thiếu bầu không khí đó, nếu có rượu xái hoặc rượu nồng độ cao.
Ít nhất, là bia hoặc rượu vang cũng được!"
Theo lời của nàng, những loại rượu này đã xuất hiện trong không gian.
Nhưng nàng sợ công chúa say rượu, Đức phi sẽ không tha cho nàng.
Mâu thuẫn giữa mẹ chồng con dâu sẽ ngày càng sâu đậm hơn.
Vì vậy nàng cũng chỉ là nghĩ xong rồi thôi, trong lòng nghĩ sau này nàng sẽ cùng Mặc Diệp ăn thịt nướng, nàng có thể cho hắn nếm thử những loại rượu hảo hạng này.
Mặc Phi Phi nhìn ánh mắt của nàng, càng thêm kinh ngạc.
Ngoài ra còn có một tia ngưỡng mộ mà không dễ dàng phát nhận ra.
Đó là ánh mắt sau khi bị đồ ăn ngon chinh phục...!
Bữa thịt nướng hôm nay đã giải quyết chuyện không vui giữa nàng và Mặc Phi Phi.
Vân Quán Ninh cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Bữa thịt nướng của hai người kéo dài từ trưa cho đến chiều.
Cả hai trạc tuổi nhau, nói chuyện trên trời dưới biển, rất nhanh đã kéo gần khoảng cách lại với nhau hơn.
Mặc dù là tháng giêng, nhưng trước khi trời nhá nhem tối, một trận tuyết nhẹ khác đã rơi xuống.
Đèn dưới mái hiên bật sáng, tuyết rơi dưới ánh đèn rất đẹp.
Như Yên cầm chiếc đèn lồng đi vào: "Vương phi, vương gia và tiểu công tử đã trở về."
"Tiểu công tử?"
Hai má Mặc Phi Phi ửng hồng, nghe được ba chữ "Tiểu công tử", nghi ngờ nhìn Vân Quán Ninh: "Người thực sự cùng gia đình kia sinh con sao?"
Nàng ta biết chuyện đó từ miệng của Tân Tự Tuyết và Đức phi.
Nhưng nàng ta chưa từng tận mắt nhìn thấy đứa “con riêng” kia.
Vừa nói xong, thấy Mặc Diệp ôm Viên Bảo bước vào Thanh Ảnh Viện.
Nhìn thấy khuôn mặt của Viên Bảo, Mặc Phi Phi trố mắt nhìn, đôi đũa trong tay rơi xuống đất “loảng xoảng”!