Chương 977
Không biết vì sao, rõ ràng Triệu Khương Lan dùng giọng điệu không khách sáo, nói chuyện vô cùng tức giận với hắn.
Bộ dáng này rơi vào trong mắt Lý Mặc lại vô cùng đặc biệt. Trước đây, Lý Hâm cũng thường xuyên cãi nhau với hắn ta.
Đôi khi bọn họ ầm ĩ là vì chuyện lớn quốc gia, có đôi khi là vì những phụ nữ hậu cung cãi nhau, nhưng cũng có nhiều lúc là vì chuyện nhỏ nhặt như lông gà mà cũng gây chuyện.
Nhưng trước đây nhiều nhất nàng cũng chỉ buồn bực không vui nói mất hứng, nhưng chưa bao giờ to gan lớn mật như bây giờ.
Nàng châm chọc, tư thế cao ngạo, bộ dáng khi cãi nhau lạnh lùng mà sắc sảo.
Thật sự là làm tức chết người, nhưng hắn phải công nhận nàng cực kỳ đáng yêu.
Trong lòng hắn càng thêm ghen tị với Mộ Dung Bắc Uyên đến, người đàn ông kia dựa vào cái gì mà có vận may tốt như vậy.
Không cần bỏ ra thứ gì cũng có thể có được Triệu Khương Lan như vậy.
Lại nói tiếp, đây thật sự là một sự kiện bi thảm không khác gì tự tay làm áo cưới cho người khác, rõ ràng người phụ nữ này từ nhỏ đã được đưa vào cung, một tay hắn dạy dỗ.
Cầm kỳ thư họa của nàng cũng không phải do hắn tự tay điều chỉnh sao! Nhiều năm như vậy, trả giá bao nhiêu tâm sức, lại bị những người khác cướp mất mà không tốn chút lực nào. Đây không phải là một chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống thì là gì
Hắn ta tức giận hỏi: “Vậy nếu như, là Mộ Dung Bắc Uyên trúng độc tình thì sao? Ta muốn nàng ở lại, nàng có đồng ý vì hắn không?”
Trong lòng Triệu Khương Lan chấn động, trên mặt mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, sẽ không bao giờ có loại tình huống đó.”
“Nàng sẽ làm bất cứ điều gì cho hắn, phải không? Hắn mới ở chung với nàng bao lâu, Lý Hâm, tình cảm của chúng ta bao nhiêu năm này lại bị một người ngoài chen ngang, nàng có biết trong lòng ta đau khổ đến mức nào không?”
Triệu Khương Lan không khỏi nhíu mày: “Lý Mặc, ngươi thật sự kinh tởm, có thể đừng nhắc đến những lời vô dụng này. hay không. Ta lo lắng về sức khoẻ của Thế tử, nên bây giờ phải đi gặp hắn xem tình hình như thế nào. Chuyện hứa hẹn giao quyền cai quản đảo Hy Châu cho ngươi, sau khi hắn được chữa lành thì chắc chắn chúng ta sẽ cung cấp quyền đó, còn những chuyện khác, người đừng nghĩ nhiều.”
Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài. Tìm được cung nữ để hỏi rõ ràng nơi Mộ Dung Bắc Uyên ở, sau đó nàng trực tiếp đi tới.
Hiện tại, độc tình trong người Mộ Dung Bắc Uyên đang phát tác, Trùng Vương lại nói thừa dịp cổ vật tỉnh táo, có thể nhân cơ hội quan sát tình huống tiến triển của bệnh.
Cho nên Giang Dương không dám đưa nhiều rượu cho Mộ Dung Bắc Uyên, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đau đến không nói nên lời.
Triệu Khương Lan vừa bước vào thì nhìn thấy một màn này, nàng căng thẳng đến mức hô hấp cũng khó khăn.
Nàng nhìn xuống cảm xúc của mình để tiếp cận gần hắn: “Trùng Vương, bây giờ thế nào rồi? Nỗi đau này căn bản người bình thường không thể chịu nổi, nếu không chúng ta lập tức bắt đầu giải độc đi.”
Đây là lần đầu tiên Trùng Vương nhìn thấy nàng, hắn ta liếc mắt đánh giá thêm vài lần, âm thầm suy nghĩ.
“Ngươi chính là Thần vương phi của Thịnh Khang sao? Vậy mà lại là một vụ y, thật sự là hiếm thấy. Vụ y ở trên thiên hạ tuy rằng không chỉ có một người, nhưng ta mới thấy có một mình hoàng hậu Vinh Dương, không ngờ ta còn có thể nhìn thấy người thứ hai”
Ánh sáng trong mắt Triệu Khương Lan trước sau luôn chú ý đến Mộ Dung Bắc Uyên, nàng có chút lo lắng hỏi: “Nên dùng máu của ta để giải Vong Độc tình như thế nào?
Trùng Vương lấy ra một loại cổ độc: “Hiện tại độc này còn chưa tỉnh lại, dùng máu của người để đánh thức nó. Chờ khi đưa cổ độc này vào trong thân thể, nó sẽ chậm rãi ăn độc tình. Chỉ cần chắc chắn rằng nó có đủ máu mỗi ngày để trích dẫn, kích hoạt ý chí chiến đấu của nó. Cho nên Vương phi vẫn nên ăn nhiều thức ăn bổ máu, nếu không chỉ sợ thân thể ngài sẽ không đủ sức
Triệu Khương Lan gật đầu: “Không thành vấn đề, bây giờ bắt đầu đi”.
Trùng Vương thấy nàng nóng này không kiên nhẫn, cũng không chậm trễ nữa, sai người cầm một thanh chủy thủ tới đây.
“Chén trà này rất nhạt, Vương phi cần dùng máu của mình biến nó thành màu đỏ hoàn toàn, sau đó để cho Thế tử nuốt cổ độc đó xuống.”