Vương Phi Côn Đồ, Vương Gia Ngốc

Chương 17: Q.1 - Chương 17





Trong giấc mộng Dạ Tiểu Nhụy chỉ cảm thấy trên mặt một hồi gãi gãi ngứa nhột, sau một lúc lại thoải mái, nhưng bên tai lại truyền đến tiếng cười rất nhỏ, tò mò mở mi mắt ra, chỉ thấy một mỹ nam tử mặc áo gấm trắng, gương mặt trẻ con đáng yêu nhìn mình cười ngây ngô.
Tay phải sờ sờ gò má, tự nhủ: "Thật quái lạ, trong mộng còn mơ thấy tên ngốc này."
Đau đớn di chuyển tay trái đau nhức mà đầu gối lên, bất mãn trở mình lật qua lật lại, kết quả lại động bát cờ trên bàn, loảng xoảng rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng ào ào con cờ bật lên rơi xuống đất, dọa cho Dạ Tiểu Nhụy sợ bắn ra, bởi vì duy trì một tư thế quá lâu không nhúc nhích, làm chân và tay bị tê, hai chân rối loạn nhảy lên hướng phía trước nằm úp sấp xuống, liên tiếp xảy ra trong nháy mắt, Nha Nhi còn chưa kịp thấy rõ ràng, chỉ thấy tiểu thư đã đè Vương gia trên mặt đất, hơn nữa môi còn dừng lại ở môi Vương gia hôn loạn, Nha Nhi bị dọa vội vàng bỏ lại bút trong tay, che mặt mình, la hét:
"Tiểu thư ~ Nha Nhi không nhìn thấy, Nha Nhi không nhìn thấy ."
Nhưng thật ra là lúc Dạ Tiểu Nhụy hốt hoảng ngã xuống, Hách Liên Dận Hiên tiếp được, tiếp đó hai người cùng nhau té nhào trên đất, sau đó môi Dạ Tiểu Nhụy đúng lúc đụng môi hắn, bởi vì nhất thời hốt hoảng không phản ứng kịp, làm nàng sợ hãi ngừng bò dậy, thế là Nha Nhi thấy một màn kia.
Ở trong cơn hoảng loạn Dạ Tiểu Nhụy cũng ý thức được mình té không phải là trên đất, mà là trên một người, hơn nữa phát hiện miệng mình hôn cũng không phải là nền nhà, từ cảm giác phỏng đoán có chút mềm mềm, xốp xốp, ướt ướt, nhắm mắt lại dùng đầu lưỡi liếm xuống, còn có mùi trà xanh nhàn nhạt thơm ngát, cái này cái này. . . Hình như là môi người mà!
Tức khắc hai mắt mở lớn, nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, lông mi dài dày kín, chóp mũi cao thẳng, cánh môi như lan, gương mặt này không phải là tướng công ngốc của nàng à. Chẳng lẽ mới vừa rồi không phải là mộng, mà là thật.
Trời ạ a a a a! Bị giật mình quá độ nàng ngừng bò loạn, hai tay chống lên cổ Hách Liên Dận Hiên, mân mê cái mông chuẩn bị bò dậy, bị một cánh tay ôm vòng eo thon, đầu cũng bị một tay chế trụ áp sát xuống dưới, thật vất vả người nằm sấp xuống lại đè lên người nào đó, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở định gọi, lại bị hai cánh môi mỏng vững vàng ngăn chặn, trong nháy mắt hai môi đụng nhau, Dạ Tiểu Nhụy cảm giác thân thể có một dòng điện từ mũi chân chạy đến đỉnh đầu, một cảm giác tê dại theo dòng điện khuếch tán ra, lúc đầu nàng còn phát ra tiếng phản kháng, nhưng khi môi hắn từng chút từng chút càng hôn càng sâu, một lần lại một lần càng tập trung mút hơn, không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của linh hồn, nới lỏng một chút một chút, thân thể trở nên mềm nhũn, toàn bộ suy nghĩ cũng bắt đầu mất đi kiểm soát, chậm rãi. . . Nàng nhắm hai mắt lại. . . Say mê triền miên.
Hách Liên Dận Hiên cảm giác được người trên mình không có phản kháng nữa, nới lỏng chế trụ tay nàng, đầu lưỡi ướt mềm nhẹ nhàng cạy hai cánh môi hồng hào ra, môi mỏng càng thêm mút môi nàng, đầu lưỡi cũng không ngừng quấn mút cái lưỡi thơm tho, càn rỡ thưởng thức hương thơm trong miệng nàng.

Hô hấp dồn dập và khó khăn khiến người phía trên thanh tỉnh, bên tai rõ ràng truyền đến tiếng Nha Nhi nói thầm, Dạ Tiểu Nhụy chống đất, nhảy lên. Tức giận đấm vào mắt, lại đấm vào mắt trái Hách Liên Dận Hiên, vừa đúng cho hắn hoàn chỉnh mang mắt kính gấu mèo.
Tiểu Hiên Hiên đang say mê hôn hít, thình lình bị đấm, uất ức vuốt mắt, mở mắt ra nhìn nương tử, uất ức khó chịu chứng kiến mặt nương tử, đột nhiên ‘phốc’ một cái cười ha hả.
Dạ Tiểu Nhụy ngồi dưới đất cau mày nhìn tên ngốc, hắn lại cười, nụ hôn đầu của nàng cứ như vậy bị tên ngốc này đoạt đi, nụ hôn đầu quý giá của nàng, nàng giữ gìn mười tám năm, vừa nói hai tay đẩy tên đáng ghét ra, đẩy hết sức Hách Liên Dận Hiên ra, Hách Liên Dận Hiên đang cười bị nàng đẩy về phía sau, hai tay chống lên nền nhà, khuôn mặt gấu mèo càng cười thêm ác liệt.
Nha Nhi biết tiểu thư và Vương gia gì kia xong rồi, thử dò xét tính xoay người lại, nhìn thấy mặt tiểu thư cũng không nhịn được cười ha hả, người nào đó ngồi dưới đất chỉ vào khuôn mặt con mèo, nhìn Hách Liên Dận Hiên, lại nhìn Nha Nhi, dáng vẻ đờ ra chọc cho hai người cười càng thêm mãnh liệt.
Cau mày, vẻ mặt nghi hoặc đi tới bàn đọc sách, nhìn mặt trong bát đựng nước mài mực, nước trong suốt phản chiếu ra mặt diễn viên hí khúc, trên trán diễn viên hí khúc có một chữ vương, trên mí mắt cũng bị vẽ một đôi mắt, mở ra nhắm lại đều có mắt. Trên mũi vẽ một vòng tròn đen, mỗi bên má vẽ ba cái râu, nhìn qua giống như một con mèo nhỏ.
Dạ Tiểu Nhụy nhìn mình trong nước, không nhịn được cũng cười, chớ nói chi là bọn họ.
Trong đầu đột nhiên thoáng qua mới vừa rồi cảm giác ngứa ngứa trong mộng, mặt cười nhất thời cứng ngắc, hừ ~ nhất định là thằng ngốc kia làm. Nghĩ đi nghĩ lại mắt nhìn chằm chằm bút lông trên giá bút, lấy một cái lớn nhất, ở trong nghiên mực hung hăng quệt lấy quệt để, sau đó cười tà xoay người lại, từng bước từng bước đi tới chỗ Hách Liên Dận Hiên.
"Nương tử ~ ngươi làm gì."
Hách Liên Dận Hiên mới vừa được Nha Nhi đỡ dậy, cúi đầu phủi bụi trên người, mới ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy nương tử cầm bút lông từng bước tiến tới gần, dáng điệu kia hiển nhiên muốn làm thịt hắn, dọa hắn vội vàng trốn sau lung Nha Nhi.

"Hừ hừ ~ đàng hoàng đi ra cho ta, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị."
"Ta không"
"Ngươi đi ra hay không ra"
"Sẽ không đi ra"
"Nha Nhi ~ tránh ra"
"Nha Nhi ~ không được tránh ra"
"Nha Nhi ~ ngươi tránh ra, ngày mai tiểu thư tìm mỹ nam cho ngươi làm tướng công."
"Nha Nhi ~ không được đi ra ngày mai ta cưới ngươi làm tiểu thiếp."
"Hách Liên Dận Hiên! ! ! Ngươi nói cái gì?" Dạ Tiểu Nhụy giận dữ ngút trời rống to, hiện tại đầu tên ngốc này bắt đầu dao động, tự nhiên nhớ tới tiểu thiếp rồi, cưới Dạ Tiểu Nhụy nàng còn muốn tam thê tứ thiếp, nằm mơ đi.
Tiểu Hiên Hiên nắm váy Nha Nhi lộ ra nửa cái đầu nhẹ nhàng hỏi: "Nương tử ~ ngươi ghen sao?"

"Ghen! Ta? Nằm mơ đi!" Nhưng thật ra là có một chút
"Nương tử không ghen ta không ra."
"Không ra, được thôi, hừ" thật ra thì người nào từ một chút dần trở nên càng nhiều một chút xíu, nghiêng người đi, làm bộ có vẻ tức giận, ánh mắt lại tà tà nhìn người sau lưng Nha Nhi.
"Ai ~ quên đi, Hiên nhi đi ra, nương tử cũng không ghen, chơi không vui, ngươi vẽ đi." Nhìn thấy nương tử tức giận, Hiên nhi giơ cờ đầu hàng đứng ra, thân hình cao cao nửa ngồi, hai tay chống chân mà đứng, đôi mắt đẹp nhắm lại, lông mi chớp chớp, gương mặt trẻ con đáng yêu đưa về phía trước cho nương tử vẽ.
Dạ Tiểu Nhụy nhìn thấy hắn đầu hàng, đắc ý cầm bút giơ lên, đi tới, cầm cằm hắn hình dáng xinh đẹp da dẻ trắng nõn.
"Ta bắt đầu vẽ nha."
Nhưng bút vừa đưa tới, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Nha Nhi vẫn nhìn chằm chằm vào bọn nàng quát to: "Nha Nhi ~ còn không đi chép sách, nhìn cái gì vậy, lại dám càn rỡ dòm ngó chủ tử."
Ai ~ làm nô tỳ đúng là mệnh khổ, thay nàng bán mạng còn bị giáo huấn, Nha Nhi nén cười trở lại bàn đọc sách, nghĩ thầm tiểu thư là thật không hiểu tâm tư của mình, hay là muốn mặt mũi giả bộ không hiểu đấy.
"Nương tử ~ ngươi xác định ngươi không phải là ghen."
"Không phải" che dấu trả lời, nghiêm túc phân tích khuôn mặt.

"A
~ nương tử không thích tướng công." Hách Liên Dận Hiên khổ sở mở mắt, mắt chớp chớp nhìn nương tử.
"Thích! Làm sao không thích, tướng công nhà chúng ta đáng yêu như vậy, đừng động a, nếu vẽ lệch nhìn không đẹp nha." Ta trái quệt một cái, phải quệt một cái, trái ba đường, bên phải ba đường, vừa nhìn, được được, Dạ Tiểu Nhụy làm tốt lắm, rất có thiên phú nghệ thuật.
"Có thật không!"
"Thật!" Trên mũi vẽ mũi con mèo, ừ~ mắt dù sao cũng đen dứt khoát bôi đen vẽ mắt óc chó rất lớn, lại từ khóe mắt vẽ hai đường ngoằn ngoèo đến cằm.
Nha Nhi nghe được đối thoại đứt quãng của hai chủ tử, ngẩng đầu lên cười cười nhìn hai người, một bạch y trong trắng đẹp đẽ, một trắng ngần, đứng cùng nhau là thật xứng đôi, nếu như Vương gia không phải là kẻ ngu thì thật tốt, mang theo cảm khái lại tiếp tục vùi đầu vào chép.
"Tốt lắm, OK." Đắc ý thu lại bút, Dạ Tiểu Nhụy mặt thõa mãn nhìn kiệt tác của mình, khà khà rất giống con báo chúa tể của châu Mỹ. Hơn nữa còn là báo châu Mỹ đẹp trai đẹp trai.
Vui vẻ vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé của tướng công: "Tướng công ~ tốt lắm, nương tử đã vẽ xong, ai nha ~ ngươi quá đáng yêu, đáng yêu chết mất."
Hách Liên Dận Hiên nghe được nương tử khen ngợi hắn, chỉ vào vết mực chưa khô trên mặt hì hì cười, cong môi, không sợ chết nói câu: "Nương tử ~ hôn hôn ~"
Người nào đó đang rất vui vẻ, mặt đột nhiên xụ xuống.
"Đi chết đi!!!" Dạ Tiểu Nhụy không chút do dự thưởng cho hắn một đấm, thu tay lại, mặt lãnh khốc thổi khói thuốc súng trên tay, hừ ~ lão nương đối tốt với ngươi chút, nghĩ muốn chiếm tiện nghi của ta, cần ăn đòn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.