Vương Phi Côn Đồ, Vương Gia Ngốc

Chương 26: Q.1 - Chương 26





Một bóng đen từ trong chỗ sâu rừng cây nhảy xuống, cuối cùng nhảy một cái nhẹ nhàng đến trước mặt hắn, chỉ thấy người này một thân áo tơ trắng, cầm trong tay bảo kiếm, tay trái bắt chuôi một chân quỳ đứng thẳng.
"Vân Phi bái kiến chủ tử!"
"Đứng lên nói chuyện!" Nam tử áo trắng biết người tới là ai, ánh mắt mềm mại xuống chút, nhưng không để thấp cảnh giác.
"Vâng chủ tử." Vừa nói Sở Vân Phi vừa đứng dậy, tiến lên một bước hai tay chống quyền nói:
"Chủ tử ~ Vân Phi hỏi thăm xung quanh, không tiếc mời người giang hồ song cũng không truy xét được bất kỳ tin tức gì có liên quan đến vương phi, không cách nào tìm được thân phận thật. Vân Phi mấy ngày nay trở lại tướng phủ, cũng không nghe được bất kỳ thông tin liên quan tới thân thế Vương phi, ngược lại Vân Phi sử dụng kiếm uy hiếp quản gia tướng phủ, mới biết Vương phi được đại thiếu gia Liễu gia Liễu Mạc Vân tự mình nhặt được trong vườn, đúng ngày đó là ngày Ngũ tiểu thư Liễu phủ xuất giá lại cùng nam tử bỏ trốn, cho nên dưới tình thế cấp bách mới tìm người thế thân. Hơn nữa lúc ấy Vương phi còn ngủ mê không tỉnh, mình trên kiệu hoa cũng không biết. Những cái khác lão quản gia cũng không biết, nhưng hôm qua Vân Phi núp ở thư phòng tướng phủ mới biết được Vương phi không có phụ mẫu, là một cô nhi."
"Cô nhi?" Nam tử áo trắng nhướng mày nhẹ nhàng hỏi ngược một câu, thấy Vân Phi gật đầu hắn chậm rãi xoay người, nhìn lên trăng sáng trên bầu trời tiếp tục hỏi:
"Mấy ngày nay hoàng cung có động tĩnh gì không."
"Chủ tử, tạm thời không có."
Nam tử áo trắng khóe miệng hiện ra một tia châm biếm, nói ra lời cũng mang theo chút châm chọc.
"Ồ ~ chẳng lẽ yêu phụ kia đã bỏ đi rồi hả ? Hoặc là đang tiến hành âm mưu lớn hơn!"
Hắn lại phân phó: "Hoàng cung có xao động ngươi phải theo sát, ngươi mau trở về đi, chuyện Vương phi không cần tra nữa."

"Dạ! Chủ tử"
Sở Vân Phi nhận được phân phó từ chủ tử chắp tay lần nữa, dứt lời thân thể vọt lên trên, giống như lúc tới biến mất ở trong rừng.
Quang cảnh cánh rừng đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng dạ điểu rợn mình, nam tử áo trắng xoay người cau mày, nhìn chỗ sâu trong rừng cây, đi về phía trước một tay tùy ý vung, hai quả ngân châm từ lòng bàn tay hắn cấp tốc bay ra, tinh chuẩn bắn về phía chỗ phát ra âm thanh, nhất thời ồn ào âm thanh ‘ừng ực ừng ực’ dừng lại, chỉ nghe trong rừng truyền đến hai nơi vật nặng rơi xuống đất.
Khóe miệng mang theo một nụ cười tà ác, kiễng mũi chân, bay vọt tới vương phủ.
————————————————————————————————————
Để ngừa người khác hoài nghi, Dạ Tiểu Nhụy trở lại trong phòng rồi cởi luôn áo khoác có vết máu ra.
Sau đó gọi nha đầu Phán Xuân chuẩn bị ình nước tắm rửa, một người ngồi ở trên ghế, nhìn tiểu nha đầu đi tơid đi lui đổ nước trong bồn tắm, bỗng cảm giác có chút kỳ quái, tại sao hôm nay tên ngốc không tới tìm nàng? Hơn nữa bây giờ còn không trở về phòng. Trong lòng tuy có chút nghi ngờ, lại nghĩ: có lẽ là có chuyện đi, nhưng hắn có thể có chuyện gì? Lười phải nhớ hắn! Hắn không đến phiền nàng chính là vạn phúc.
Giương mắt thấy nước đã chuẩn bị tốt, liền đứng dậy đi tới sau tấm bình phong, phân phó nha đầu thối lui, tự mình đứng ở bồn trước lười biếng cởi vạt áo.
Phán Xuân xách theo thùng gỗ ra cửa đúng lúc đụng phải Vương gia trở về phòng, vốn là nàng muốn nói, lại bị Hách Liên Dận Hiên cười khẽ ngăn lại.
Hách Liên Dận Hiên nhìn thấy nha hoàn trong tay xách thùng gỗ, khẳng định nương tử đang tắm.
Nam nhân mà. . . Coi như là tên ngốc cũng không quên hắn là nam nhân nha, tên ngốc cũng là nam nhân có ham muốn chiếm giữ, đang ở thời khắc kích động lòng người thế này hắn đương nhiên phải linh cơm (thông minh) chứ.
Nhanh chóng đóng cửa phòng! Người nào đó ngây ngốc lén lén lút lút chạy đến sau tấm bình phong, đúng lúc nhìn thấy nương tử cởi sạch sẽ, trống trơn đi vào thùng tắm.

Trên khuôn mặt trẻ con đáng yêu cười đầy xấu xa, chính mình cởi hết ra cởi sạch trơn rồi phi thân vào.
Bùm ~ nhảy vào trong nước.
Bởi vì thân thể mềm mại nên không bắn nhiều bọt nước ra ngoài, chỉ có ít nước ‘bộp bộp ~’ rơi xuống đất.
Dạ Tiểu Nhụy mệt mỏi cả đêm, vốn định ngâm mình trong thùng nước nóng, kết quả mới nhắm mắt lại thì bị một con vật khổng lồ từ bầu trời ‘bùm’ một tiếng rơi vào, dọa nàng sợ đến hồn bay phách tán. Tối hôm nay nàng chưa có nghỉ ngơi đâu.
Vốn ý thức cảnh giác nàng đã kém, đi bộ đụng phải người nào cố ý không lên tiếng thì là ai cũng sẽ bị hù dọa, cộng thêm bây giờ nàng đang trần truồng, bảo nàng đi đâu tìm đồ để che chắn? Nghĩ tới thế, dưới tình huống này nàng đứng cũng không được ngồi cũng không xong, người mệt mỏi, trái tim yếu đuối và rất dễ dàng mất khống chế, đặc biệt là gặp phải chuyện không hài lòng, cơn tức tất nhiên xông thẳng lên, bây giờ nàng rất rất rất tức giận, giơ hai tay trong nước lên đánh lung tung loạn xạ, bọt nước bắn tứ phía. Nàng hét lên với Hách Liên Dận Hiên:
"Tên biến thái này! ! ! Mau cút ra ngoài cho ta."
Người nào đó làm bộ không liên quan đến mình, biểu tình rất cao hứng.
Biến thái?
Không hiểu!
Cút ra ngoài?
Nghe được!
Nhưng Hiên nhi mới không để ý nương tử hung dữ đâu, dù thế nào đi nữa hắn đã thành thói quen với mụ la sát đáng yêu này, ai ~ làm sao mới tốt đây? Nàng càng mắng hắn, hắn lại càng thích.

Hắn thích nàng!
Thế nào đi nữa cũng thích nàng!
Chừng thích nàng!
Nàng mặc quần áo. . .
Thích!
Không mặc quần áo. . .
Dĩ nhiên càng thích!
Mang theo một tia cười xấu xa, thấy nương tử đang mơ hồ lơ lửng trong nước hắn len lén liếc hai khỏa tròn tròn, có chút ngượng ngùng:
"Nương tử ~ Hiên nhi chưa tắm, nương tử tắm Hiên nhi muốn tắm cùng, nàng xem ta đã cởi hết rồi nè." Vừa nói vừa vui vẻ vỗ lồng ngực, cảm giác mình cởi quần áo rất đáng tự hào.
Dạ Tiểu Nhụy choáng nha ~ choáng nha ~ choáng nha ~ trong lòng đã sớm ngũ vị tạp phần, dời sông lấp biển! Hắn rất ngốc, rất ngây thơ, rất vô địch. Nàng đành chịu! Nàng bất lực! Nàng thật thật không biết đối phó tên ngốc này thế nào lại còn cộng thêm cái tínhvô lại nữa chứ.
Yên tĩnh trong chốc lát, ảo não liếc lồng ngực hắn, đúng ~ ngươi đúng là có lường trước! Nhưng bây giờ không phải là thời điểm thưởng thức, nàng đang rất tức giận, nàng đang suy nghĩ làm sao mới đuổi hắn đi được.
Vừa rồi đã trút hết bực tức, nàng có chút mệt lả. Hiện tại ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn, đâu còn hơi sức mà nổi giận, càng không lòng dạ thảnh thơi cùng hắn chơi thái cực. Dù sao người hắn đã sớm bị xem sạch bách, về phần hắn đối với nàng đã làm gì chỉ có hắn mới biết, nàng lười phải so đo. Nếu không còn hơi sức nổi giận, vậy thì không nên giận. Xem tình hình thì mạnh bạo không được rồi, thôi chính mình hao chút tinh thần vậy, dùng cách khuyên nhủ.
Vẻ mặt nhu hòa, giọng nói uốn éo ỏn ẻn:
"Tướng công nha ~ ngươi đi ra ngoài có được không, ngươi như vậy làm người ta xấu hổ, chỉ cần ngươi đi ra ngoài về sau cái gì nương tử cũng theo ngươi."

"Có thật không?" Hách Liên Dận Hiên nghe nương tử nói gì cũng sẽ đáp ứng hắn, lập tức thôi vẫy hai tay.
"Đúng vậy đúng vậy ~" Dạ Tiểu Nhụy cười thật ngọt ngào, thật đáng yêu, rất thuần khiết, mắt to chớp chớp.
Bộ dáng kia có thể mê đảo một đám tựa như bầy trâu đực.
Hách Liên Dận Hiên ấp a ấp úng nói: "Quá tốt, hiện tại ta. . . sẽ phải. . ."
"Vậy nương tử sẽ phải hôn hôn. Nhé
" cái nút (chỗ lý thú nhất, hấp dẫn nhất trong tiểu thuyết, hí kịch, cũng ví với mấu chốt sự việc) từ từ bán qua, đột nhiên hắn nói xuất hiện ở nội tâm nhu cầu cấp bách phải hơn cầu xin, nói xong vui vẻ chu môi ra.
Dạ Tiểu Nhụy nghe hắn rủ rỉ nói thì không nhịn được, không khống chế được cơn tức, lại một lần nữa không cách nào khống chế xông thẳng lên ót vọt lên tận trời.
Bà nó ! ! ! Nàng không cách nào nhịn được! Nàng thật sự không nhịn được! ! !
Tay phải ẩn núp trong nước dùng hơi sức toàn thân còn sót lại, bỗng một quyền vung lên, từng tầng tầng bọt nước bắn lên.
Đang lúc tay đánh đến má trái hoàn mỹ của Hách Liên Dận Hiên thì đầu Hách Liên Dận Hiên thanh nhã nghiêng nghiêng sang trái, Dạ Tiểu Nhụy vung quả đấm thì ở giữa không trung bị một bàn tay thật to vững vàng nắm trong lòng bàn tay.
"Nương tử ~ ngươi không ngoan a, lại muốn đánh tướng công, hơn nữa mỗi lần đều là chiêu này, rất nhiều lần ta để yên cho nàng." Hách Liên Dận Hiên nói xong mặt cười đùa nhìn nương tử, hàm răng lóng lánh trắng noãn mang theo tí ti đáng yêu hiện ra bên ngoài, lấy làm vinh dự khoe với người nào đó.
Dạ Tiểu Nhụy ra tay không được, giận sôi lên! Trợn mắt nghiến răng nhìn hắn chằm chằm, ngang ngược lôi cái tay bị hắn cầm ra nhưng vô dụng! ! ! Dùng sức đến mấy cũng không rút ra được, vậy thì dựa vào tay khác tới giúp nàng hả giận, nhưng Hách Liên Dận Hiên lại nhanh hơn nàng một bước, điểm nhẹ hai cái ở trước ngực nàng.
Dạ Tiểu Nhụy phát giác mình không thể nhúc nhích được, lúc này nàng mới bắt đầu thấy kinh hoảng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.