Vương Phi Côn Đồ, Vương Gia Ngốc

Chương 46: Q.1 - Chương 46





Dạ Tiểu Nhụy nghe đến lời này, trong lòng không khỏi tức giận, nàng sờ soạng sao? Nàng chỉ là vỗ hắn một cái chả nhẽ lại không được! Lại nói nàng cùng hắn chẳng qua là trên danh nghĩa quan hệ vợ chồng, về sau nàng dù sao sẽ đi , hiện tại lưu lại bất quá là thương hại hắn mà thôi, nhưng là bây giờ nàng không thể không quyết định, nhất định phải lúc này rời đi thôi, mềm lòng nữa cũng không thể gửi gắm ở trên người một kẻ ngu, ai ngờ phải gả ột đứa ngốc, hơn nữa còn là đứa ngốc không thành thật, thứ khác hắn không biết, ghen ngược lại rất là lợi hại, còn phải mò mẫm linh tinh, nàng ghét Đông Phương cũng không hết, dám nói nàng sờ cái mông hắn, khẩu khí ép không được trong lòng, tức giận nói:
"Ta muốn sờ ai cần ngươi lo a, ta sờ soạng thì thế nào?"
Lời này vừa nói ra, Hách Liên Dận Hiên lửa giận trong lòng liên tiếp lên cao, nắm lấy tay của nàng cũng gia tăng chút lực đạo, sải bước tới bên giường, trong miệng áo não nói:
"Tốt lắm, ngươi đã muốn sờ cứ sờ, vậy nương tử ta, ta muốn ôm thế nào liền cứ ôm, ngươi cũng không nên xen vào."
Dạ Tiểu Nhụy nghe đến lời nói này, càng thêm tức giận! Hai tay nắm được vạt áo hắn, dùng sức đánh về phía hắn, lớn tiếng hét lên:
"Ngu đần, ngươi mau buông ta xuống, bằng không, bằng không ta bỏ ngươi, ngươi sẽ không còn nương tử rồi."
Quơ tay nhỏ bé trước ngực Hách Liên Dận Hiên, áo trước ngực đã sớm rơi ra để hở bờ ngực rắn chắc như ẩn như hiện, phơi bày ra tảng lớn. Bị giận giữ mà kích động, lộ ra trước ngực một thứ hoàn mỹ vòng cung mà nam nhân mong ước.
Dạ Tiểu Nhụy thấy hắn còn không buông tay, liền dùng tới cả hai chân.
"Mau buông ta xuống, thả ta xuống, thả ta xuống ! ! !"

Nhưng nàng gọi sao hắn cũng không trả lời, nàng giãy giụa cũng có không tác dụng, bởi vì người khác hiện tại rất tức giận! Vô cùng tức giận!
Đi tới trước giường tùy ý ném đi, Dạ Tiểu Nhụy bị ném vào bên trong giừơng, thân thể tráng kiện theo sát đè lên, không chờ Dạ Tiểu Nhụy mở miệng, hắn đã chặn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, mang theo tức giận trong lòng hung hăng mút lấy đôi môi phấn hồng .
Dạ Tiểu Nhụy bị đặt tại phía dưới, giống như một xác con rùa già bị lật lại dụng cả tay chân, hai tay bên ngoài không dừng vung loạn, hơn nữa trong miệng còn không ngừng ú ớ gọi.
Hách Liên Dận Hiên không bỏ tay, buông miệng ngẩng đầu lên, tức giận nhìn người phía dưới hỏi:
"Nương tử còn dám nói rời Hiên nhi đi sao?"
Dạ Tiểu Nhụy thấy hắn đã thoáng buông mình ra, vội vàng hai tay che trước ngực chỉa vào lồng ngực của hắn, tức giận phản bác:
"Ta chính là phải nói, ta. . . umh. . umh umh. . ."
Nhưng là nàng còn chưa có nói xong, cái miệng nhỏ nhắn lại bị chặn lên.
Lần nữa buông ra:

"Còn nói sao?"
"Hách Liên Dận Hiên cái người ngu ngốc này."
Hách Liên Dận Hiên lần nữa hôn xuống, lần này hắn không có ý định buông ra, tên tiểu tử này quá thiếu quản giáo, xem ra là muốn hảo hảo trừng phạt trừng phạt nàng, trong đầu mơ hồ suy nghĩ , bắt đầu hòa tan tại trong môi, mang theo tức giận dùng răng nhọn nhẹ nhàng gặm cắn ngậm vào trong miệng ,đầu lưỡi cảm giác ướt dính, lưỡi liếm lướt bờ môi của nàng, từ trong miệng nước miếng tràn ra, làm dịu đi đôi môi hồng sưng đỏ, theo nụ hôn đầu lưỡi mềm mại xâm nhập , mang theo một cỗ thầm lực bá đạo lách qua hàm răng đóng chặt, chui vào trong miệng theo tiết tấu vòng vòng quanh đầu lưỡi của nàng hoạt động, chậm rãi chuyển đổi vừa mút, vừa cắn ngậm cái lưỡi thơm vào trong miệng .
Nằm ở phía dưới, Dạ Tiểu Nhụy từ bị hắn lần nữa hung ác chặn lên một khắc kia, nàng biết nàng thảm rồi, nàng đã làm hắn phát bực, hai tay bị ép tới chặn ở trước ngực không cách nào dịch chuyển, chỉ có thể dùng bắp thịt không dùng được đẩy lồng ngực hắn, theo tay đụng vào từ đầu ngón tay trắng nõn truyền đến cảm giác thân thể cùng da thịt chạm nhau, loại cảm giác này để cho nàng có chút sợ, nàng nên làm cái gì bây giờ. . . Nghe nói kẻ ngu nổi giận là rất kinh khủng chuyện, hiện tại. . . Giống như nếu bị một kẻ ngu phá hỏng rồi, vì sao nàng luôn là không nhớ lấy dạy dỗ, kích động a! Kích động! Đều là kích động gây ra họa, nàng đã bị rồi rất nhiều lần thua thiệt, nhưng chỉ là không nhớ ở trong lòng.
Cánh môi truyền đến cảm giác tê tê dại dại, một cỗ lực đạo cậy mạnh hé mở hàm răng nàng , một thứ mềm mại ướt dính như côn thịt gì đó xoáy vào trong miệng, nàng chỉ có thể bị động chịu đựng, bị nó trêu chọc, theo đầu lưỡi xoay chuyển, tràn ra vị mật dịch ngọt ngọt trong miệng , cảm giác khoái cảm cùng hít thở không thông khiến cho nàng bắt đầu có chút ngất xỉu.
Trên người Hách Liên Dận Hiên áo não, càng hôn càng không thể thỏa mãn sự trống vắng trong lòng của hắn , hắn thật muốn hung hăng đem nàng ôm vào thân thể hiện tại liền ăn luôn nàng đi, hung hăng trừng phạt nàng tùy hứng cùng điêu ngoa, nữa nói cho nàng biết hắn yêu nàng nhiều, để cho nàng thấy con người chân chính của mình, để cho nàng cũng không dám đi cùng nam nhân khác có bất kỳ dính dấp gì .
Giờ phút này
Vĩnh Thọ Cung ngoài cửa lớn, Thôi ma ma đi qua đi lại lo lắng ở tại cửa ra vào, thỉnh thoảng dừng ở cửa nhìn quanh bên trong, thấy không có người tới, lại bắt đầu đi lại.
Sau một lúc, một vị lão thái giám vội vã bước ra, đứng ở trước cửa phất trần ngăn lại, nhìn Thôi ma ma bắt đầu nói, người này chính là tâm phúc bên cạnh Thái hậu, Phùng công công.
"Thái hậu ời, ma ma xin mời đi theo ta."

Xuyên qua đình viện, đi tới tẩm cung nương nương trước, Phùng công công khom người, nhẹ nhàng mở ra đại môn.
"Xin mời ma ma!"
Thôi ma ma bước vào trong cửa, khom người đi vào bên trong, đi tới bức rèm mã não ngọc châu, bên ngoài màn một tỳ nữ đang đứng gác, thấy người tới vén rèm xe lên, ma ma bước vào màn ở bên trong, chỉ thấy hoa đèn lóe lên bên trong nhà mấy đạo thân ảnh bận rộn, xem tình hình thì Thái hậu vừa mới thay quần áo tắm rửa xong. Đám tiểu nha đầu bận rộn dọn dẹp thùng nước tắm, quần áo.
Trước bàn trang điểm, Thái hậu một thân váy đỏ tươi đơn, tọa lạc ghế dây mây Đàn Mộc, dung mạo ngông nghênh nhìn tiểu nha đầu thay nàng chải đầu, hộ chỉ.
Gương đồng màu vàng , lóng lánh toát ra tâm quang, phản chiếu thân thể ma ma dần dần đến gần, Thái hậu nhìn thấy người trong gương, khẽ giơ tay lên đuổi lui tỳ nữ đang chải tóc cho nàng. Chậm rãi quay đầu, khúc lông mày cùng gò má trên mặt, phong thái hấp dẫn trác tuyệt.
Thôi ma ma bước lên trước vài bước, cúi người quỳ xuống, một mực cung kính nói:
"Lão nô bái kiến thái hậu nương nương, nương nương phúc thể an khang."
Diêu Thái hậu, mắt liếc nhẹ.
"Đứng lên đi"
"Ma ma hôm nay vào cung, hẳn là có chuyện cầu ai gia."

Thôi ma ma chậm rãi bò dậy, lau mồ hôi trên trán cúi người nói:
"Nương nương ~ lão nô có tội, xin nương nương khai ân."
"Sao ma ma lại nói thế, ma ma phạm tội gì hả ?"
Thôi ma ma thấy nương nương hỏi, liền nói tỉ mỉ đầu đuôi chuyện Vương Phủ hôm nay, tỏ rõ thái độ cầu xin khoan thứ, thêm nữa còn bày ra bộ ủy khuất của mình với Vương Phi là không phải mình xử lý chuyện cẩu thả , song hiện nay trong phủ có nam tử kì lạ, còn có Thanh Phong thư phòng ủy khuất. Khi nói xong, Diêu Thái hậu đã yên tĩnh nằm sập hóng mát, sau lưng hai vị tỳ nữ đứng lặng im, tay nâng chướng phiến cùng nhau rơi xuống, thổi áo tơ của người trên giường phiêu phiêu nâng lên, lại chậm chạp không thấy lên tiếng.
Ma ma đứng ở màn lụa dưới giường nửa khắc đồng hồ, hơi cúi đầu nhìn vào màn lụa bên trong tìm kiếm, vẫn không thấy rung chuyển, nói vậy trên giường nương nương đã ngủ, rồi lại không dám quấy rầy, cũng không dám lui ra, tình thế khó khăn hết sức, bên trong lại truyền tới lời nói.
Nguyên là nương nương sai bảo chưởng phiến tiểu nha đầu mấy tiếng, liền vén rèm ra.
Trên giường người nhắm lại đôi mắt đẹp, nhàn nhạt ói ngữ.
"Ma ma lui trước đi, ai gia hôm nay có chút mệt mỏi, chuyện này ngày mai hãy nói."
Thấy tiếng nói nương nương, tiểu nha đầu cung kính cúi người:
"Mời ma ma theo tiểu nô ."
Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, yên tĩnh nằm sập hóng mát Diêu Thái hậu trong lòng nổi lên tầng tầng ý nghĩ, tuy nói một tiểu nha đầu chưa đủ tuổi làm loạn, ngược lại ngoài dự liệu của nàng, bất quá vốn tưởng rằng tiểu nha đầu là cá chưa dứt sữa, hôm nay xem ra nàng sai lầm rồi, nàng cũng muốn ngồi ở phía sau đài xem kịch hay, xem con gà chọi lợi hại nhất bị nàng nhốt nhiều năm, còn là không hiểu ở đâu nhảy vào một con gà rừng càng thêm lợi hại, cuối cùng là không biết ai thắng người nào nha, không chết không thôi, bất quá một con gà làm sao có thể đứng lên đây? Cho dù gà bại người mất, nàng cũng sẽ không để cho ai ảnh hưởng tới vị trí của nàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.