Ưu Lạc Nhạn sắc mặt trắng bệt, thân thể ả khẽ run lên, bò từ dưới đất dậy, oán hận nhìn Lãnh Như Băng, đột nhiên cười lạnh nói: “Lãnh Như Băng, ngươi đừng cho rằng ta không biết, ngươi bây giờ hận là không thể từ ta phải không? Ngươi không từ ta, chẳng qua không thể để sự thật cho người khác biết thôi!”
Sắc mặt Lãnh Như Băng cực kì khó coi, hắn ta lạnh lùng nhìn Ưu Lạc Nhạn, lẳng lặng không nói một lời.
Kì thực, hắn ta thực sự như Ưu Lạc Nhạn nói, hắn không từ Ưu Lạc Nhạn, ngoài nguyên nhân chính là không muốn đắc tội Ưu thừa tướng, càng không muốn sự thật phơi bày cho người khác biết, bởi vì hắn ta là đương triều thái tử, và thân là thái tử phi của hắn không thể dễ dàng bị từ như vậy.
Ưu Lạc Nhạn thấy Lãnh Như Băng không nói gì, biết là mình đã đoán trúng tâm sự của hắn ta, trong lòng khẽ vui mừng.
Tuy nội tâm vẫn oán hận nhưng mà chỉ cần Lãnh Như Băng không từ ả, vậy thì ả vẫn có thể đạt được những gì ả muốn!
Cho nên ả thu lại bất mãn trong lòng, đột nhiên sà vào lòng Lãnh Như Băng, nhõng nhẽo nói: “Như Băng, chàng biết mà, thiếp thực sự yêu chàng, chỉ cần chàng đối với thiếp như trước kia, thì thiếp sẽ không oán hận chàng yêu tỉ tỉ, nhưng mà chàng nên biết, tỉ tỉ đã là thất vương phi của Lãnh Như Tuyết, chỉ có thiếp mới là thái tử phi của chàng, chỉ có thiếp mới có thể bên cạnh hầu hạ chàng….Như Băng, đừng nói những lời thương tâm như vậy nữa được không?”
Ánh mắt Lãnh Như Băng thoáng qua tia kinh miệt, hắn lạnh lùng đẩy Ưu Lạc Nhạn ra, giọng điệu không chút tình cảm nói: “Ưu Lạc Nhạn, ngươi hãy nhớ kĩ cho bổn thái tử, từ nay về sau, ngươi tốt nhất hãy làm thái tử phi của ngươi, nếu như ngươi muốn giữ vị trí thái tử phi thì hãy ngoan ngoãn, nếu không, đừng trách bổn thái tủ không niệm tình phu thê!”
Dứt lời, Lãnh Như Băng phủi tay áo, không thèm nhìn Ưu Lạc Nhạn, vô tình quay người rời khỏi.
Ưu Lạc Nhạn tức đến mức sắc mặt hết đỏ rồi lại trắng, đôi tay ả siết chặt lại với nhau, dung mạo mĩ lệ vì oán hận cực độ mà nhăn lại một đống.
Qua hồi lâu, ả mới hét lớn một tiếng, hất hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất.
Ả không cam tâm, ả không cam tâm, Lãnh Như Băng dựa vào gì mà đối với ả như vậy?
Ả không dễ dàng gì, hao phí biết bao tâm tư mới có được địa vị thái tử phi cao quý này, thứ ả muốn có được không phải là những thứ này! Không phải là bị đánh vào lãnh cung, trở thành một thái tử phi hữu danh vô thực! Đây căn bản không phải là những gì ả muốn!
Bị Lãnh Như Băng lạnh nhạt, trong lòng Ưu Lạc Nhạn càng hận, nhưng mà ả vẫn hận Ưu Vô Song! Là con ngốc đó, là nó, mới khiến ả bị Lãnh Như Băng lạnh nhạt như vậy, là con ngốc ấy sai!
Bây giờ ả hối hận khi ấy không giết chết Ưu Vô Song, nếu như khi ấy ả giết nàng, vậy thì, bây giờ ả sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, càng không bị Lãnh Như Băng lạnh nhạt!
Nghĩ tới dung mạo của Ưu Vô Song còn đẹp hơn ả mấy phần, ả đã tức tới ngứa cả răng, hận không thể ngay lập tức hủy đi gương mặt của Ưu Vô Song!
Nhưng mà, bây giờ không phải ở thừa tướng phủ, bây giờ Ưu Vô Song đã trở thành thất vương phi, ả dù có hận nàng, cũng không thể làm gì!
Cộng thêm Lãnh Như Tuyết khi ấy biết ả phản bội, đối với ả đã không như lúc trước, e là muốn mượn tay Lãnh Như Tuyết trừ đi Ưu Vô Song cũng là chuyện không thể.
Nghĩ tới đây, lòng Ưu Lạc Nhạn càng oán hận, ả tuy rằng bản thân không muốn Lãnh Như Tuyết, nhưng mà thấy người tình cũ không thèm nhìn mình một cái, lòng ả cảm thấy không thoải mái.
Chính vào lúc này, ánh mắt của Ưu Lạc Nhạn đột nhiên rơi xuống một miếng mộc bài nhỏ.
Nhìn thấy miếng mộc bài bị ả quăng dưới đất, khuôn mặt nhăn nhó của Ưu Lạc Nhạn bỗng nở nụ cười lạnh đầy oán độc.
Miếng mộc bài ấy là khi ấy ả tìm ngươi đánh ngất Ưu Vô Song mà có được.
Tổ chức đó là một một tổ chức sát thủ thần bí, khi ấy người nam nhân mặt đầy sát khí đưa cho ả miếng mộc bài này, nói là sau này có việc có thể dựa vào miếng mộc bài này mà tìm hắn!
Ả khi ấy bởi vì cực kì căm ghét người nam nhân đó cho nên một mực không để tâm đến lời nói của hắn ta, nhưng nay, khi ả nhìn thấy miếng mộc bài này, tự nhiên nghĩ tới lời nói của người nam nhân đó.
Cho dù là vậy, thế thì ả tại sao không mượn tay người nam nhân này trừ khử đi Ưu Vô Song?
Chỉ cần Ưu Vô Song chết, ả vẫn là đệ nhất mĩ nữ của vương triều Tây Diệm, chỉ cần Ưu Vô Song chết, thì không phải ả có thể níu giữ trái tim của Lãnh Như Băng sao?
Nghĩ tới đây, Ưu Lạc Nhạn cúi người nhặt lấy miếng mộc bài, sau đó cười một tiếng âm lạnh, giọng điệu đầy oán độc nói: “Ưu Vô Song, ngươi đừng đắc ý, ngươi sống không được bao lâu nữa đâu! Ngươi cho rằng, bây giờ ngươi là thất vương phi, ta sẽ không thể làm gì được ngươi? Ưu Lạc Nhạn ta muốn ngươi biết, ngươi dù là thất vương phi, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Ưu Lạc Nhạn ta! Ta muốn ngươi chết! Chết!”
Dứt lời, Ưu Lạc Nhạn cười điên cuồng, tiếng cười của ả đầy oán hận, trong tẩm phòng âm u vang vọng, khiến người nghe cảm thấy dựng tóc gáy.
Những hạ nhân đứng ngoài phòng khách, nghe thấy tiếng cười âm lạnh từ tẩm phòng truyền tới, cơ thể đều khẽ run.
Qua những ngày này, bọn họ đều biết, thái tử phi trông ôn nhu vô hại lúc trước kì thực là người có tâm tư thâm độc, hạ nhân trong Lạc Nhạn điện có ai chưa từng bị ả trừng phạt qua? Những ngày này, tính tình Ưu Lạc Nhạn đại biến, đối với hạ nhân nhẹ thì tát bạt tay, nặng thì đánh bằng roi, cho nên, những hạ nhân ở Lạc Nhạn điện khi nghe tới tên Ưu Lạc Nhạn, không ai không biến đổi sắc mặt.