Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 118: Cảm giác kinh ngạc



Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác nở nụ cười khổ, trên người nàng không có ngân lượng, bây giờ phải làm sao đây? Dù nàng là người tri thức thế kỉ 21 thì bây giờ cũng trở tay không kịp.

Tuy nhiên, đúng lúc Ưu Vô Song đang khó khăn thì không biết từ lúc nào, đột nhiên một âm thanh thanh thúy truyền lại, ngắt đi sự tự trách của nàng: “vị cô nương này, tại hạ có thể ngồi ở đây không?”

Ưu Vô Song ngẩn đầu,đối diện với cặp mâu đen trong vắt, nhất thời khiến nàng lặng người.

Bởi vì, vị bạch y nam tử trước mặt nàng thân người thon dài, y mặc một chiếc áo bào trắng rộng, không có siết tại hông, một mái tóc đen óng chải cao, đuôi tóc dài xõa trên vai, da y rất trắng, là loại da trắng trắng cơ hồ như trong suốt, Ưu Vô Song chưa từng gặp qua một nam tử có nước da trắng như vậy.

Còn ngũ qua y không tính là tuấn mĩ, gương mặt thon ốm, mũi cao, môi mỏng và trắng nhạt, lúc này đang mang tia cười ôn nhu, và thứ thu hút Ưu Vô Song không phải những thứ này, mà chính là đôi mâu đen trong vắt, cứ như là ánh mắt mệt mỏi vì sớm đã nhìn thấu hồng trần.

Ánh mắt y rất sáng, rất trong, nhưng mà lại cứ như một đầm nước sâu không thể đoán, khiến người đối diện với ánh mắt này không nhịn được bị nó thu hút.

Người nam nhân này không tính là tuấn mĩ, nếu như y so với huynh đệ Lãnh gia, thậm chí có thể nói dung mạo y cực kì bình thường, nhưng mà không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này đã khiến lòng Ưu Vô Song có cảm giác kinh ngạc.

Có lẽ là do trên người nam tử này có khí chất chỉ thuộc về y mới khiến Ưu Vô Song trong chốc lát, cảm thấy mình phảng phất như nhìn thấy một thần tiên không thực hương quả của nhân gian. (tức tiên sống)

Còn vị nam tử này nhìn thấy Ưu Vô Song ngơ ngẩn nhìn y, y không có chút bực bội, vẫn mỉm cười ôn nhu nhìn Ưu Vô Song, và ôn nhu hỏi: “cô nương, tại hạ có thể ngồi đây không?”

Lại lần nữa nghe thấy âm thanh này, Ưu Vô Song “a” một tiếng, mới hoàn hồn, vội vàng nói: “mời tùy tiện ngồi.”

Dưới ánh mắt của vị nam tử, mặt Ưu Vô Song từ từ nóng lên, trong chốc lát đỏ đến mang tai, lòng không ngừng chửi thầm bản thân, nàng sao lại nhìn mĩ nam đến mức thất thần, thật là mất mặt.

Nàng khó khăn lắm mới định thần lại, nhìn nam tử ấy một cái, đang định nói chuyện nhưng mà khi nàng thấy ánh mắt vị nam tử ấy rơi xuống đĩa điểm tâm khi nãy nàng ăn thì khuôn mặt nhỏ “soạt” một tiếng, lại đỏ ửng lên.

Bởi vì khi nãy nàng rất đói, cho nên khi ăn điểm tâm trông rất thảm bại, khiến cho chiếc đĩa đựng điểm tâm cũng thảm bại không kém, bây giờ bị nam tử ấy nhìn thấy, nàng càng cảm thấy ngại ngùng.

Có lẽ nhìn ra tâm tư Ưu Vô Song, vị nam tử ấy thu lại mục quang, sau đó khẽ mỉm cười với Ưu Vô Song, nói: “tại hạ Tiêu Tịch, không biết cô nương xưng hô thế nào?”

Ưu Vô Song thấy nụ cười mê hoặc chết người trên khuôn mặt Tiêu Tịch, tim bất giác loạn nhịp, mặt nàng càng lúc càng đỏ, có chút ngại ngùng đáp: “ta là Ưu Vô Song, huynh có thể gọi ta là Vô Song!”

Lời vừa mới dứt, Ưu Vô Song hận không thể cắn dứt lưỡi mình, sao nàng to gan như vậy? Yêu cầu một nam tử lần đầu gặp mặt gọi nàng là Vô Song? Y có cảm thấy nàng quá to gan không, có cảm thấy nàng khác với các nữ tử ở đây không? Có vì vậy mà chán ghét nàng không?

Tiêu Tịch không có bất kì biểu hiện kinh ngạc nào, mà chỉ mỉm cười một cái, khen: “Vô Song? Thật là một cái tên đẹp!”

Ưu Vô Song nghe thấy Tiêu Tịch khen tên mình, cũng bất giác cảm thấy vạn phần phấn khởi, bất giác nở nụ cười tươi, lớn tiếng nói: “thật không?”

Ưu Vô Song vừa dứt lời, mới phát hiện tiếng mình quá lớn, gây nên sự chú ý của mọ người, mặt nàng bất giác lại đỏ lên, có chút gượng gạo cười cười, sau đó ngại ngùng nhìn Tiêu Tịch.

Tiêu Tịch lại phảng phất như không để tâm ánh mắt của mọi người, vẫn mỉm cười nhỉn Ưu Vô Song, lạnh nhạt nói: “Vô Song cô nương tính tính thuần chân thẳng thắn, Tiêu Tịch có thể quen biết Vô Song cô nương, thất là may mắn của Tiêu Tịch.”

Trong lòng Ưu Vô Song cảm thấy ngọt ngọt, nàng nhìn Tiêu Tịch đang định nói gì, đột nhiên thấy Tiêu Tịch đang chuẩn bị gọi tiều nhị của tửu lâu đến gọi món.

Nhìn thấy tiểu nhị của tiệm, Ưu Vô Song cứ như bị tạt thau nước từ đầu tới chân, sự phấn khởi trong lòng nhất thời biến mất không chút tăm tích, nàng phát hiện, nàng khi nãy trầm luân trong sự kinh ngạc khi thấy mĩ nam, quên mất cả việc trên người nàng không có ngân lượng.

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác trách thầm mình vô tâm, sao nàng lại bị một nam tử xa lạ mê hoặc chứ? Thật không có thuốc chữa mà!

Bây giờ làm sao đây? Nếu như cứ như vậy, việc xấu này nhất định Tiêu Tịch sẽ biết, nói không chừng, y sẽ vì vậy mà hiểu lầm nàng, xem thường nàng………

Ưu Vô Song đang trầm luân trong khổ não, nàng sợ bị người nam tử lần đầu gặp mặt này nhìn thấu tâm tư của nàng, càng sợ vị nam tử tựa thần tiên này sẽ coi thường nàng, có ấn tượng không tốt với nàng.

Tuy nhiên, Ưu Vô Song không biết là, Tiêu Tịch nhìn bộ dạng khổ não của nàng, thanh mâu thoáng qua tia qua tia cười ôn nhu, y lạnh đạm gọi vài món, đợi khi tiểu nhị lui xuống, mới nói với Ưu Vô Song: “Vô Song cô nương, khi nãy cô nương chưa dùng thiện, hay là cùng Tiêu Tịch dùng chung?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.