Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 126: Thừa cơ phải ép



Hai chữ tiểu tiện uvs nghẹn lại trong họng, bởi vì lúc này, nàng thấy Lãnh Như Tuyết cực kì ngại ngùng gật gật đầu.

Dung nhan cực kì tuấn mĩ của Lãnh Như Tuyết lúc này trở nên đỏ ửng, trên mắt không còn tia lãnh khốc thường ngày mà chỉ còn lại sự gượng gạo.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên cực kì quái dị, có một sự gượng gạo vô thanh khiến người khác muốn nhanh chóng rời khỏi.

Và Ưu Vô Song đang có cảm giác này, khuôn mặt nàng đỏ đến mức cơ hồ có thể nhỏ ra máu, nàng làm sao cũng không ngờ, Lãnh Như Tuyết lại có yêu cầu này với nàng.

Bởi vì nàng và Lãnh Như Tuyết tuy trên danh nghĩa là phu thê nhưng trừ đêm hôm qua, và việc ngoài ý muốn hôm kia, nàng và Lãnh Như Tuyết cơ hồ không hề động chạm qua, cái có chỉ là nhìn nhau không vừa mắt và đấu khẩu đấu khí.

Bây giờ Lãnh Như Tuyết bị thương, không thể cử động, nhưng muốn nàng làm việc này cho hắn thật sự khiến nàng thập phần khó khăn, cho nên dù đã hiểu ý của Lãnh Như Tuyết, nhưng cơ thể nàng vẫn cứng đờ không cử động.

Còn về phía Lãnh Như Tuyết, trong lòng hắn cũng nghĩ như Ưu Vô Song, hắn bây giờ tuy hay cố ý trêu chọc Ưu Vô Song, nhưng mà gặp chuyện như vậy, lòng hắn thậm chí còn khó chịu hơn Ưu Vô Song.

Nếu như là việc khác, hắn có lẽ có thể nhịn, nhưng người có ba loại gấp, hắn thật sự không thể nhịn được, Ngạo Phong lại còn chưa tới, cho nên hắn chỉ còn cách mặt dày gọi Ưu Vô Song.

Bởi vì, tuy hắn và Ưu Vô Song chưa chính thức viên phòng, nhưng dù sao Ưu Vô Song cũng là chính phi của hắn, họ đã là phu thê, vậy thì nàng giúp hắn giải quyết nan đề này có gì không ổn, chăng qua nói thì nói vậy nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng khó tả.

Đặc biệt khi hắn thấy thái độ kinh ngạc của Ưu Vô Song, cứ như thấy quái vật mà nhìn mình, trong ngại ngùng hắn đột nhiên thẹn quá hóa giận nhìn Ưu Vô Song, ão não nói: “còn không mau đi?”

Ưu Vô Song giờ mới hồi thần, nàng nhìn Lãnh Như Tuyết đang đỏ mặt, thần sắc thẹn nộ, đột nhiên trong lòng rất muốn cười, nhưng mà dưới không khí này, nàng vẫn phải nhịn cơn buồn cười lại, nàng lúc này không còn sự gượng gạo khi nãy, ngược lại mỉm cười nhìn Lãnh Như Tuyết, rất thẳn thắn nói: “việc này ta không làm được, ngươi tự nghĩ cách đi!”

Lãnh Như Tuyết lườm Ưu Vô Song, hắn bây giờ nếu không phải thân mang trọng thương không thể xuống giường, nếu không hắn nhất định dạy dỗ nữ nhân đang cười nhạo hắn một trận, nhưng mà bây giờ hắn ngoại trừ việc dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Ưu Vô Song ra, thì không thể làm gì nàng.

Vấn đề sinh lí khiến hắn mất khiên nhẫn, hắn phẫn nộ nhìn nàng, cắn răng nói: “nữ nhân đáng chết, bổn vương bây giờ không đùa với ngươi! Mau đi!”

Dù cho Lãnh Như Tuyết lúc này cả mặt hung dữ, bộ dạng cắn răng nghiến lợi hận không thể ăn nàng nhưng mà Ưu Vô Song lại không có chút sợ hãi, bởi vì nàng biết, Lãnh Như Tuyết nay thân mang trọng thương không thể làm gì nàng, bây giờ hắn chẳng qua chỉ là con cọp giấy mà thôi!

Nhưng mà nàng thấy vẻ mặt đỏ ửng của Lãnh Như Tuyết, lại không muốn nhanh chóng rời khỏi tẩm phòng, nàng quét qua một lượt tẩm phòng, sau đó chọn chiếc ghế cách Lãnh Như Tuyết xa nhất ngồi xuống, sai đó mỉm cười nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “sao? Mùi vị nhịn thế nào? Lãnh Như Tuyết, nếu như người đáp ứng bây giờ viết hưu thư cho ta, vậy thì ta sẽ giúp người giải quyết nan đề này, nếu ngươi không nguyện ý, vậy thì ngươi cứ tiếp tục nhịn, tốt nhất nhịn lâu một chút, ta đoán những nữ nhân bị ngươi đuổi đi hôm qua, hôm nay không dám đến đâu!”

Việc này không thể trách Ưu Vô Song tiểu nhân, đem việc này ra ép buộc hắn, chỉ là đây là cơ hội lớn, nàng không đem lợi dụng, đó không phải là rất có lỗi với bản thân?

Hơn nữa là tên Lãnh Như Tuyết hỗn đản này không giữ lời hứa, ai bảo hắn thất hứa, không làm theo dự định đưa hưu thư cho nàng?

Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết tức tới mặt lúc xanh lúc đỏ, hắn căm giận trừng Ưu Vô Song, cắn răng nói: “nữ nhân đáng chết ngươi, ngươi muốn ép bổn vương? Ngươi đừng hòng!”

Ưu Vô Song không thèm quan tâm Lãnh Như Tuyết tức sắp phát điên kia, ngáp một cái, lười nhác nói: “đáp ứng hay không tùy ngươi, bổn tiểu thư bây giờ có rất nhiều thời gian bồi ngươi, chỉ là ngươi đừng trách bổn tiểu thư không nhắc ngươi, đến lúc ngươi nhịn không được nữa thì đừng trách ta!”

Dứt lời, Ưu Vô Song không có hảo ý nhìn chỗ nào đó trên người Lãnh Như Tuyết, sau đó cười gượng một tiếng.

Trong đầu nàng, thậm chí còn tấ bất lương hiện lên cảnh chỗ đó của Lãnh Như Tuyết ướt một mảng lớn, còn có bộ dạng tức giận của hắn.

Từ khi nàng xuyên không tới đây, không có ngày nào không chị tính khí của Lãnh Như Tuyết, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội gặp việc chỉnh Lãnh Như Tuyết, lòng nàng đương nhiên là rất tốt.

“ngươi!” Lãnh Như Tuyết thật sự rất muốn giết người nữ nhân đang cười này! Nàng không nhắc còn tốt, hắn khi nãy vì giận mà quên mất nay cảm giác nội gấp lại đến.

Nữ nhân này lúc này còn nhàn nhã ngồi trên ghế, không có chút ý định đi lấy dạ hồ cho hắn, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này ép buộ hắn ghi hưu thư! Hừ, muốn rời khỏi sao? Không dễ như vậy!

Nàng cả gan ép hắn, vậy thì hắn làm sao có thể để nàng dễ dàng như vậy mà ra đi? Cho dù vết thương của hắn có rách ra lần nữa hắn cũng không để nàng được như ý nguyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.