Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 127: Đừng hòng thoát khỏi tay bổn vương



Lãnh Như Tuyết nghĩ tới đây, không nói gì nữa, mà chỉ đưa tay bám chặt giường, từ từ ngồi dậy, có lẽ vì động phải vết thương trên người, hắn “hừ” nhẹ một tiếng, hành động khẽ ngập ngừng nhưng lại không hề dừng lại.

Thấy Lãnh Như Tuyết cử động, biểu tình vốn dĩ cười nhẹ của Ưu Vô Song nhất thời cứng đờ, tiếp sau đó, nàng như gặp phải quỷ, nhảy nhanh dậy, thất thanh kêu lên: “ngươi không muốn sống nữa hả?”

Và đúng vào lúc này, nàng nhìn thấy tấm vải băng trên người Lãnh Như Tuyết lại lần nữa nhuốm máu tươi, vả lại vết máu còn không ngừng lan rộng ra.

Nàng đích thân nhìn thấy Lãnh Như Tuyết bị thanh đao đâm phải, cũng biết rõ hắn bị thương nặng như thế nào, thấy hắn chán sống mà cử động bậy, nàng thậm chí có thể tưởng tượng được sự đau đớn mà bây giờ hắn phải chịu.

Nhưng mà Lãnh Như Tuyết lại hoàn toàn không cảm thấy đau đớn nơi vết thương, tuy hắn nhíu chặt chân mày, nhưng động tác không có chút ý định dừng lại nào, hắn vẫn từ từ cử động thân thể, chầm chậm đưa chân xuống đất.

Nhìn Lãnh Như Tuyết vì đau đớn mà trên trán đã chảy ra lớp mồ hôi mỏng, trong lòng Ưu Vô Song bỗng dâng lên sự tự trách.

Nàng đột nhiên cảm thấy mình rất quá đáng, tuy nàng không ưa gì Lãnh Như Tuyết, cũng rất muốn rời khỏi đây, nhưng mà Lãnh Như Tuyết dù sao cũng vì cứu nàng mà bị thương nặng, nàng dù không cảm kích hắn thì cũng không nên ép buộc hắn như vậy.

Và còn một điểm nữa là với tính cách cao ngạo của Lãnh Như Tuyết, hắn dù có trong bất kì tình huống nào cũng không chịu sự ép buộc của người khác.

Thấy nơi vết thương của Lãnh Như Tuyết chảy ra một mảng lớn máu đỏ tươi, Ưu Vô Song không nhịn được, nàng vội vàng xông tới, ấn lấy người Lãnh Như Tuyết không để hắn đứng dậy, lớn tiếng nói: “đủ rồi, ngươi muốn chết sao?”

Lãnh Như Tuyết bị Ưu Vô Song ấn chặt, không thể cử động, hắn lạnh lùng nhìn nàng, nói: “bổn vương sẽ không chịu sự ép buộc của ngươi, dù có chết, bổn vương cũng sẽ không cho ngươi hưu thư, Ưu Vô Song, ngươi hãy từ bỏ ý định này đi!”

Ưu Vô Song nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, trong lòng tức giận vô cùng, nhưng lại không thể nói ra lời nào cãi lại, nàng tuy không thích Lãnh Như Tuyết, nhất là cực ghét bộ dạng cao cao tại thượng của hắn, nhưng nàng không có ý định muốn hắn chết, bởi vì dù sao hắn cũng từng cứu nàng.

Mà cho dù hắn không cứu nàng thì nàng cũng không có ý định muốn hắn chết, bởi vì nàng thật sự không phải là người lãnh khốc, nàng là một cảnh sát tràn đầy tấm lòng chính nghĩa của thế kỉ 21.

Thấy Lãnh Như Tuyết như vậy Ưu Vô Song chỉ cảm thấy không biết phải nói gì, hai tay nàng ấn Lãnh Như Tuyết trở lại giường, cực kì không tình nguyện nói: “chúng ta đừng nói cái này nữa, ta khi nãy chỉ đùa với ngươi thôi, ngươi thật sự muốn cái gì gì đó thì ta đi lấy cho ngươi là được.” (PP: Song tỷ đùa kiểu này có ngày chết người)

Dứt lời, nàng liền quay người đi ra, nhưng nàng vừa mới quay người, tay nàng đã bị Lãnh Như Tuyết nắm chặt. Tú mi nàng nhíu lại, quay đầu lại chỉ thấy Lãnh Như Tuyết thần sắc nghiêm trọng, đang lạnh lùng nhìn nàng, hơn nữa, tay nắm lấy tay nàng dùng lực có chút lớn, làm cho tay nàng đau.

Nàng định hỏi Lãnh Như Tuyết muốn làm gì thì bên tai truyền lại âm thanh trầm thấp của hắn: “Ưu Vô Song, ngươi tốt nhất nhớ kĩ cho bổn vương, sau này đừng có mơ tưởng rời khỏi bổn vương, bổn vương tuyệt đối không để ngươi rời khỏi, nếu như ngươi muốn trốn vậy thì dù ngươi có trốn tới chân trời góc biển thì cũng đừng hòng có thể thoát khỏi tay bổn vương!” (PP:cái này có tính là lời tỏ tình + bá chiếm không ta?!?)

Nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song khẽ kinh ngạc, người nam nhân này biết được tâm tư của nàng, thậm chí còn biết được nàng có ý đồ muốn trốn khỏi đây, không lẽ, việc của nàng và Lãnh Như Phong bị hắn biết được?

Không đúng, lúc đó, ngoài nàng và Lãnh Như Phong ở hậu viện ra, căn bản không có ai khác, còn Lãnh Như Phong càng không nói chuyện này với Lãnh Như Tuyết, bởi vì, dù sao thì đó cũng là do hắn ta tự đề xuất, không phải là nàng muốn hắn ta làm.

Về việc không thành thì có lẽ là do Lãnh Như Tuyết kiên trì không muốn từ nàng, và đây cũng chính là điều khiến Ưu Vô Song hoài nghi, thái độ của Lãnh Như Tuyết sao đột nhiên lại thay đổi, từ đầu muốn từ nàng, vậy thì sao bây giờ lại không chịu từ?

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song chợt nhớ ra, lúc nàng trong cung, tại ngự thư phòng hoàng đế cho nàng xem bức tàng bảo đồ, còn nói cho nàng biết cái truyền thuyết của Tây Diệm.

Nghĩ tới những lời hoàng đế nói với nàng, nàng cuối cùng cũng hiểu, thái độ của Lãnh Như Tuyết đối với nàng lại thay đổi như vậy, không lẽ là vì cái truyền thuyết đó, và tàng bảo đồ kia?

Nếu như là vầy nàng có cơ hội thuyết phục Lãnh Như Tuyết, để hắn có thể buông tha nàng.

Ưu Vô Song nghĩ tới khả năng này, lòng khẽ vui mừng, nàng đang định nói thì ngay lúc này, đột nhiên cửa tẩm phòng bị mở ra, thân hình cao to của Ngạo Phong từ ngoài bước vào.

Hắn ta sau khi nhìn thấy Ưu Vô Song trong tẩm phòng, mặt bất giác đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu, có chút gượng gạo nói: “thuộc hạ tham kiến vương gia, vương phi.”

Ưu Vô Song nhìn Ngạo Phong một cái, đột nhiên nhớ là bây giờ Lãnh Như Tuyết bây giờ đang nhịn, liền vội vàng rút tay mình lại, nói với Ngạo Phong: “ngươi đến đúng lúc lắm, hắn có việc tìm ngươi.”

Nói xong, lòng nàng cảm thấy có chút ngại ngùng, vội vàng đi ra ngoài. Không biết tại sao, nàng bỗng cảm thấy hôm nay ánh mắt của Ngạo Phong nhìn nàng có chút kì lạ.

Ánh mắt ấy cứ như nàng và Lãnh Như Tuyết đang làm việc gì đó không thể để ngươi khác biết, khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.